22.
Cùng với sự tỉnh giấc của Ngôn Triệt Đế quân, sĩ khí của phe Tiên giới tăng vọt.
Bạc Xuyên, Phù Lĩnh và các Chiến thần khác lần lượt cuối đầu.
Dưới sự lãnh đạo của Ngôn Triệt Đế quân, họ như những thanh kiếm sắc bén, không gì cản nổi.
Một trận đại chiến Thần Ma vừa mới mở màn, ma tộc đã bị đánh lui với thế như chẻ tre.
Đại chiến kết thúc, ma tộc bị phong ấn lại, những tai họa ở trần gian cũng đều tan biến.
Trên chiến trường đổ nát, Ngôn Triệt Đế quân xách theo Trạch Việt đang vẻ mặt uể oải bay về phía ta.
Đôi mắt phượng của chàng cười tươi, vẻ anh khí giữa hai hàng lông mày giống Bùi Niệm, đường nét khuôn mặt trầm ổn trưởng thành giống Cố Phỉ.
"Âm Âm, tại sao lại nhìn ta như vậy."
Ngôn Triệt Đế quân đưa tay định véo má ta, ta lại cúi đầu hành lễ, giọng điệu bất giác mang theo sự kính trọng.
"Phạn Âm ra mắt Đế quân."
Dưới ánh mắt oán giận của Ngôn Triệt Đế quân, ta có chút không dám ngẩng đầu.
A, phải làm sao đây! Người đàn ông ở trần gian của ta đột nhiên biến thành vị Đế quân mà ta luôn kính trọng!
Ta còn từng đối với chàng như này như nọ...
"Hê hê hê..." một tràng cười khàn khàn tự giễu cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ta.
Trạch Việt quỳ rạp trên đất, đến lúc này rồi mà giữa hai hàng lông mày hắn vẫn còn một luồng khí hung hãn.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Triệt Đế quân
"Ngôn Triệt! Ta lại thua ngươi, ta không cam tâm, ta không phục!"
Ngôn Triệt đối mặt với Trạch Việt, trên mặt là vẻ lạnh lùng ta chưa từng thấy.
"Trạch Việt, mấy trăm năm trước ta đã cảnh cáo ngươi, tâm thuật bất chính, ắt sẽ tự rước tâm ma."
Trạch Việt lại một tràng cười điên cuồng
"Bớt nói những lời hay ho đi, thắng làm vua thua làm giặc thôi. Rơi vào tình cảnh hôm nay, ta không hối hận!"
"Ta chỉ nợ một người."
Nói rồi, Trạch Việt hướng ánh mắt về phía ta.
Ta lập tức cảm thấy ghê tởm, nổi hết cả da gà.
Hắn đâu có thật lòng cảm thấy mắc nợ, chẳng qua là vì đã thất bại mà thôi.
Bớt lấy cái mặt nạ si tình đó ra để che đậy bộ mặt xấu xa của mình đi!
Ta tiến lên một bước, vung tay ấn Trạch Việt xuống đất, xua tan tầng mây, ép hắn phải nhìn thảm cảnh của nhân gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chỉ nợ một người? Ngươi cũng nói ra được! Ngươi mở mắt ra mà xem nhân gian này, vì ngươi và Thanh Chi, bao nhiêu người dân phải ly tán, lại có bao nhiêu người mất đi người thân!"
"Ngươi nợ cả thiên hạ này!"
Trong mắt Trạch Việt lộ ra vẻ sợ hãi, ta lại lên tiếng.
"Ngươi căn bản không xứng làm Chiến thần bảo vệ trần gian, ngươi nên hủy đi tiên cốt, vĩnh viễn đọa vào luân hồi để chuộc tội!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn tan trong cơ thể Trạch Việt.
Tiên cốt của hắn cũng không muốn thừa nhận một chủ nhân như vậy, đã tự mình hủy diệt.
Trạch Việt cứ như vậy rơi vào luân hồi.
Ta thở phào một hơi, quay người lại thì đối diện với ánh mắt cười tươi của Ngôn Triệt Đế quân.
"Âm Âm thật oai phong, so với Võ thần cũng không hề thua kém đâu."
Ta lập tức đỏ bừng mặt, khiêm tốn một câu
"Đế quân quá khen rồi."
Ngôn Triệt Đế quân làm mặt khổ sở sáp lại gần, ta bị chàng kéo lấy tay.
Chàng nắm tay ta, giọng điệu đầy vẻ tủi thân.
"Âm Âm, mới xa nhau có mấy ngày, sao nàng lại xa cách ta như vậy."
Ta không nhịn được mà che mặt.
Thật là mâu thuẫn quá đi, vị Đế quân trong truyền thuyết lại gọi ta là Âm Âm đó.
Lúc này, ta cảm nhận được thân hình của Ngôn Triệt Đế quân đang nắm cổ tay ta cứng lại.
Chỉ thấy chàng lại cẩn thận phân biệt một chút, sau đó hai bên khóe miệng điên cuồng nhếch lên
"Âm Âm, đây..."
Sắc mặt ta thay đổi, thôi rồi, quên mất tiểu bảo bối trong bụng.
Ta hất tay Ngôn Triệt Đế quân ra
"Đế quân, Tư Âm Điện còn chút việc, ta đi trước đây."
Ngôn Triệt ở sau lưng vừa đuổi vừa gọi
"Âm Âm, cẩn thận một chút nhé."
Có lẽ ta cần thêm chút thời gian để chấp nhận sự thay đổi thân phận này.
Nhưng ta đã thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh.
Chúng ta sau này còn có một khoảng thời gian dài.
Trời cao đất rộng.