Thấy hắn vẫn còn vẻ không tin, ta nháy mắt với hắn:
“Chàng không hiểu đâu, để ta nói cho mà nghe. Nhà ta có tám huynh đệ tỷ muội, từ nhỏ đến lớn, ta cùng bốn tỷ muội chen chúc trong một phòng.”
Không còn cách nào khác, phụ thân ta quan nhỏ lương ít, ruộng đất chẳng nhiều, chẳng mua nổi nhà lớn.
Nhà càng đông con, chỗ ở càng chật chội.
Tuy sau này đại tỷ, nhị tỷ xuất giá, nhưng đại ca cũng cưới vợ, tứ muội, ngũ muội ngày càng lớn, ai cũng chiếm chỗ.
Hứa Thất lang có phần sửng sốt:
“Tám huynh đệ tỷ muội? Bốn muội muội?”
Là con độc nhất, rõ ràng hắn chưa từng nếm mùi chen chúc ấy.
Ta thở dài:
“Đúng vậy, chật đến phát mệt! Dù nói là náo nhiệt thật đấy, nhưng ta chẳng có chút không gian riêng nào cả.”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành:
“Chàng không biết đâu, từ nhỏ ta đã có một tâm nguyện—là có một gian phòng của riêng mình. Trong đó, mọi thứ đều có thể sắp đặt theo ý thích, ta có thể ung dung đọc sách viết chữ, chẳng ai quấy rầy.”
Hứa Thất lang há hốc miệng:
“Cô đồng ý thành thân... chỉ vì muốn có một gian phòng riêng?”
Ta xấu hổ gật đầu:
“Đợi ta sinh con xong, chàng cứ việc đi tu tiên. Ta thực lòng không để tâm. Ta... thật sự rất muốn có một căn phòng của riêng mình mà!”
Hứa Thất lang: “……”
06
Ta cùng Hứa Thất lang trò chuyện một lúc, chợt phát hiện sắc mặt hắn ngày càng đỏ bừng.
Thấy trán hắn rịn mồ hôi, tay chân luống cuống, cứ xoay tới xoay lui, ta liền dịu dàng hỏi:
“Chàng... có phải muốn đi nhà xí không?”
Dáng vẻ này giống hệt Tam đệ ta mỗi lần mắc tiểu gấp.
Phụ thân ta từng nói, nam nhân không thể nhịn lâu quá, bằng không sẽ sinh bệnh.
Hứa Thất lang tựa hồ bỗng nhiên tỉnh ngộ điều gì đó, mặt biến sắc, vội quát:
“Cô đừng lo cho ta! Đừng chạm vào ta! Đừng lại gần!”
Nhìn dáng vẻ như gặp đại địch của hắn, ta thật sự cạn lời.
“Nhịn hoài không tốt đâu, chi bằng chàng cứ đi nhà xí một chuyến đi.”
Hứa phu nhân cũng thật là quá đáng—vì sợ Hứa Thất lang đào hôn, cứ thế trói chặt hắn lại từ đầu tới cuối.
Theo ta, vẫn nên lấy lý mà khuyên người thì hơn. Huống hồ, một thân nam nhi lớn tướng rồi, chẳng lẽ lại để lỡ ra quần?
Nghĩ vậy, ta bước lại gần, định tháo dây trói phía sau giúp hắn.
Nhưng nút dây buộc quá chặt, ta vất vả một hồi, mồ hôi vã đầy trán vẫn chưa tháo nổi.
Trong khi đó, sắc mặt Hứa Thất lang càng lúc càng khó coi, không ngừng quát ta tránh xa, thậm chí còn muốn tự mình bỏ chạy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng bị trói thành cái bánh tét thế kia, hắn chạy được đi đâu?
Vừa mới đứng dậy, chưa được mấy bước đã ngã nhào ra đất.
Ta thấy hắn sốt ruột như vậy, trong lòng cũng ái ngại thay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu hắn mà thật sự mất tự chủ ngay trước mặt ta... về sau còn mặt mũi nào gặp lại nhau?
Bất đắc dĩ, ta đành nói:
“Chàng đừng nhúc nhích nữa! Ta đi lấy kéo cắt dây cho chàng là được rồi.”
Cuối cùng, ta cũng cắt đứt được dây trói kia.
“Chàng không sao chứ? Mau mau đi nhà xí đi thôi!”
07
Đôi mắt Hứa Thất lang đỏ ngầu đến rợn người, hắn đứng yên bất động, chỉ xoay đầu lại nhìn ta.
Ánh mắt ấy có phần kỳ quái… như thể đang nhìn thấy một con mồi mê người không thể buông tay.
Ta vô thức lùi lại hai bước:
“Chàng làm sao vậy…”
Còn chưa nói hết câu, một trận trời đất đảo lộn—Hứa Thất lang bất ngờ ôm ngang eo ta, nhấc bổng lên.
“Á! Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
Ta hoảng hốt giãy giụa, nhưng vô ích.
Nam nhân dù gầy đến đâu, vẫn mạnh hơn ta rất nhiều!
Hứa Thất lang mặt đỏ như lửa, qua lớp xiêm y mỏng manh, ta cảm nhận được thân thể hắn nóng rực như thiêu.
Hắn ôm ta đi được mấy bước, liền ném thẳng ta xuống chiếc hỷ sàng đỏ thẫm.
Lưng ta va vào một quả táo tàu trang trí, đau điếng!
“Rốt cuộc chàng định…”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã hổn hển đè xuống, môi khô khốc lướt qua da thịt.
“Á! Chàng… chẳng phải muốn đi nhà xí sao?!”
Ta không rõ vì sao hắn bỗng dưng biến thành thế này. Mẫu thân từng có nói sơ qua chuyện phu thê chốn khuê phòng, nhưng nói rất hàm hồ.
Thì ra… là như vậy ư?
Hứa Thất lang lúc này vô cùng kích động, vừa hôn lên cổ ta vừa thở dốc nói:
“Chúng ta… sinh một đứa con… như các người mong muốn…”
Hắn có thể nghĩ thông suốt là điều tốt… nhưng thế này thì không được!
Ta ra sức đẩy hắn ra, kêu lên:
“Chỉnh lại một chút đi, chàng đè lên người ta rồi! Ấy, toàn là lạc rang…”
“Phiền phức quá rồi đấy!”
“Ta đạp phải thứ gì rồi… đau chân quá…”
“Im miệng! À không, há miệng…”
Lúc này, Hứa Thất lang đã chẳng còn để tâm tới điều gì khác nữa.
***
Sáng hôm sau, ta toàn thân rã rời, ôm lấy thắt lưng ngồi dậy, chỉ cảm thấy như vừa bị hành hạ qua một trận hình phạt tàn khốc, bị lăn qua cán lại chẳng khác gì bột mì trên thớt.
Chỉ thế thôi mà đã gọi là “không tình nguyện” sao?
Nếu hắn mà tình nguyện thật… thì ta còn giữ được cái mạng này không?