Chương 10:
Tôi cứ ngỡ việc tôi không trả lời tin nhắn của anh ta, từ chối nhận điện thoại của anh ta, vậy cũng đủ để bày tỏ thái độ của tôi rồi.
Không ngờ tới.
Hạ Dư tiến lên một bước, kéo tôi vào trong ngực, ôm chặt.
“Anh đã xem hết tài khoản phụ của em, anh không biết em đã thích anh từ sớm như vậy, là anh đã nhận ra trái tim mình quá muộn màng, cộng thêm anh...”
Nói được một nửa, anh ta dừng lại.
“Tóm lại, em tha thứ cho anh lần này đi, được không?”
“Không được!”
Mẹ bước ra từ trong thang máy, nhanh nhẹn tiến lên kéo Hạ Dư ra.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vòng tay của Hạ Dư rồi.
Chú Hạ thẳng tay cho anh ta một cái tát.
“Nghịch tử!”
“Đó chính là em gái mày, sao mày có thể làm ra loại chuyện như vậy!”
Hạ Dư bị đánh tới lệch đầu, giọng anh ta khàn khàn:
“Ba, dù ba có đánh c.h.ế.t con con cũng phải ở bên Đường Đường.”
“Con sẽ bồi thường đầy đủ cho Thẩm gia, dư luận con cũng sẽ xử lý tốt, sẽ không để Đường Đường chịu bất kỳ uất ức gì nữa...”
Tôi cắt ngang cái gọi là sắp xếp của anh ta.
“Nhưng mà, em không muốn ở bên anh nữa, quá mệt mỏi.”
Anh ta bỗng ngẩng phắt đầu, thân hình khẽ run rẩy, vẻ mặt tan vỡ và đau khổ.
Anh ta nói đúng, tôi nên bắt đầu một tình yêu bình thường.
“Thẩm Tuyển chưa bao giờ phải che giấu tình yêu anh ấy dành cho em, anh ấy cho em đủ ủng hộ và thấu hiểu, ở bên anh ấy, em cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có...”
“Đủ rồi!”
Đừng dùng giọng điệu đó nhắc tới anh ta, như thể... anh ta mới là người em yêu sâu đậm!
Vai Hạ Dư trĩu xuống, giống như phạm nhân bị tuyên án tử hình.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Anh ta đã sớm lựa chọn Thẩm Chi, nhưng vẫn cho rằng tôi sẽ luôn ở đó chờ anh ta.
Đúng là, người được yêu luôn không sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng suy cho cùng trong lòng tôi vẫn có chút không đành lòng, cho nên tôi không nói tiếp nữa.
Chú Hạ cứng rắn dẫn người đi, tôi lại lần nữa xin lỗi mẹ tôi.
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
“Con bé ngốc, chúng ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có lời khó nghe gì mà mẹ chưa từng nghe qua?”
“Mẹ và chú Hạ tức giận là vì Hạ Dư đã chà đạp tình cảm của con như vậy.”
Thì ra, từ đầu đến cuối, người không dám đối mặt với cái nhìn của người khác, chỉ có Hạ Dư.
Giọng nói của mẹ rất dịu dàng: “Con gái, con chỉ là yêu nhầm người mà thôi, con không làm sai bất kỳ một chuyện gì.”
“Mẹ rất mừng vì con có thể dũng cảm bước tiếp, nhưng nếu... Thẩm Tuyển cũng không phải người phù hợp, hãy nhớ mẹ vĩnh viễn là hậu thuẫn của con.”
Hốc mắt tôi dần dần ướt át, rưng rưng cười nói với bà: “Vâng! Con gái của mẹ sẽ không giấu mẹ chuyện yêu đương nữa đâu!”
…
Tôi trở lại đoàn phim tập huấn một tháng, sau đó mới chính thức bắt đầu quay phim.
Trong thời gian đó, Thẩm Tuyển đi đi về về, thời gian quay phim quá gấp gáp, tôi vốn không có thời gian ở bên hắn.
Nhưng Thẩm Tuyển không hề oán giận.
Lúc tôi quay phim, hắn luôn cầm áo lông, đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Giữa các cảnh quay, hắn còn có thể hóa thân thành ghế nằm, để tôi có thể ngủ bù.
Mùa đông năm ngoái, tôi thường sẽ vì lạnh mà bị sốt một đến hai lần.
Mà năm nay, mãi đến khi quay phim xong, ngay cả một cơn cảm cúm nhỏ tôi cũng không bị.
Ghi hình xong chương trình mừng năm mới, tôi và Hạ Dư vô tình gặp nhau ở hậu trường.
Khi gặp lại, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra anh ta.
Hạ Dư gầy đi rất nhiều, gò má hóp lại, cả người toát lên vẻ mệt mỏi.
“Anh, em nghe mẹ nói anh làm việc không kể ngày đêm, dạ dày anh vốn không tốt, vẫn nên chú ý sức khỏe một chút.”
Nghe nói như thế, anh ta như được tiếp thêm sinh lực, trong mắt ánh lên tia sáng.
Anh ta run giọng hỏi tôi: “Đường Đường, em vẫn còn quan tâm đến anh đúng không?”
“Đương nhiên, dù nói thế nào, chúng ta cũng là người thân.”
Ánh mắt Hạ Dư ảm đạm xuống, lẩm bẩm nói: “Chỉ là... người thân thôi sao?”
Nhưng rất nhanh, anh ta lại như đang tự thuyết phục mình, thành kính nắm lấy tay tôi.