Lụy Tình Là Sẽ Không Có Được Kết Cục Tốt

Chương 2:



Chương 2:  

Hạ Dư lớn hơn tôi hai tuổi, là một người anh trai rất xứng chức.

 

Mỗi khi anh ta tặng quà cho bạn gái Thẩm Chi, cũng thường sẽ mua cho tôi một phần.

 

Nếu tôi đi học về trễ, dù là mưa gió hay bão bùng, anh ta cũng sẽ tới đón tôi.

 

Có một lần anh ta bận rộn không đi đón được, tôi về nhà một mình ban đêm, bị một người đàn ông say rượu quấy rối, báo cảnh sát.

 

Khi Hạ Dư tới đồn cảnh sát đón tôi, vẻ kinh hoảng và phẫn nộ trên mặt không hề giả dối chút nào, anh ta thật sự rất quan tâm tới tôi…

 

Cô em gái này.

 

Mẹ tôi còn ghẹo tôi: “Lúc còn bé con vẫn luôn đòi có một người anh trai, hiện tại có cũng không tính là quá trễ đi?”

 

Tôi mỉm cười trả lời phải, không để bà ấy nhìn ra tâm tư thiếu nữ của mình.

 

Không ai biết, từ ngày gặp người anh kế Hạ Dư trong hôn lễ của mẹ, tôi đã yêu anh ta, là nhất kiến chung tình.

 

Hai năm qua, tôi lặng lẽ nhìn anh ta ở bên Thẩm Chi, tình yêu oanh liệt rồi lại không ngừng phân hợp.

 

Ngày Thẩm Chi ra nước ngoài học, Hạ Dư uống say tới không còn biết trời trăng mây gió, vừa lúc mẹ với chú Hạ cũng ra ngoài tham gia liên hoan phim, đám người hầu cũng ngủ mất.

 

Tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình đỡ Hạ Dư về phòng, sau đó đưa anh ta tới bên giường.

 

“Anh, anh chờ em một lát, em đi nấu canh giải rượu cho anh.”

 

Lời còn chưa dứt, đột nhiên anh ta đã nắm chặt cổ tay tôi, dùng sức kéo một cái.

 

Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, té nhào vào trong lòng Hạ Dư, bị anh ta ôm chặt lấy.

 

Nụ hôn nóng hổi mang theo hơi men bá đạo đè ép xuống.

 

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch dữ dội, đại não trống rỗng vài giây.

 

Sau khi kịp phản ứng, tôi vô thức muốn tránh khỏi vòng ôm của anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luy-tinh-la-se-khong-co-duoc-ket-cuc-tot/chuong-2.html.]

“Anh, anh tỉnh táo lại chút đi, em là Giản Đường, không phải chị Thẩm Chi.”

 

Men say của Hạ Dư như được xua tan đi đôi chút, ràng buộc cũng được thả lỏng phần nào.

 

“Anh biết, em là Đường Đường.”

 

Giọng khàn câm mất tiếng, hai mắt mê ly lại nóng cháy.

 

Tôi như bị đầu độc, không thể nhấc lên nổi một chút ý niệm phản kháng nào.

 

Hạ Dư cúi đầu, không cho tôi có cơ hội cự tuyệt anh ta.

 

Từ đó về sau, chúng tôi bắt đầu ba năm “yêu ngầm”.

 

Khi diễn viên của đoàn làm phim lôi kéo tôi xào CP, anh ta bị nữ minh tinh giả tạo scandal tình ái, khi chú Hạ nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta…

 

Tôi đã hỏi Hạ Dư rất nhiều lần, không bằng tìm một cơ hội công khai mối quan hệ của chúng ta đi.

 

Nhưng mỗi khi tôi nhắc tới chuyện này, Hạ Dư lại nhíu mày:

 

“Đường Đường, em là tiểu hoa đang hot, mà anh lại là anh kế kiêm ông chủ của em, nếu công khai yêu đương người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta? Sẽ nghĩ gì về dì Giản và cha anh?”

 

“Bọn họ sẽ nói chúng ta… loạn luân, còn có thể nói khó nghe tới mức em không cách nào tưởng tượng nổi.”

 

Thật ra tôi không sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ, nhưng tôi không muốn anh ta khó xử.

 

Cho nên tôi nghĩ, vậy hay là chờ chút đi, cứ đợi kiểu gì cũng sẽ có ngày anh ta nghĩ thông suốt.

 

Khi trợ lý đưa tôi tới căn nhà mới mua, nhìn dáng vẻ ấp úng muốn nói lại thôi của cô ta, tôi chủ động mở lời:

 

“Hiểu Hiểu, chị đã chia tay với Hạ Dư rồi, em cũng nên suy nghĩ xem có muốn tiếp tục theo chị đổi sang nơi làm việc khác không.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

 

Mấy năm nay, tôi đã phải trả giá nhiều tới mức nào vì đoạn tình cảm này, Hiểu Hiểu là người rõ ràng nhất.

 

Vì không muốn phải xa Hạ Dư quá lâu, tất cả phim tôi nhận đóng đều có thời gian quay không vượt quá ba tháng, dù người bị bệnh cũng sẽ thức đêm tranh thủ diễn, đồng thời cũng vì nguyên nhân này mà bỏ lỡ cơ hội hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, khiến tôi phải khổ sở một hồi lâu.

 

Trong mắt cô ta lóe lên một tia đau lòng: “Đường Đường đi đâu, em sẽ đi theo đó.”