Khi bàn tay to lớn, mạnh mẽ của người đàn ông vung lên tát vào mặt cô lần thứ hai, Diệp Thần đã nghĩ mình sắp điếc rồi, nửa đời sau này, chắc chắn sẽ không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên thế giới nữa.
Tiếc là không phải. Sau một trận ù tai, cô lại nghe thấy tiếng gầm gừ lạnh buốt đến cùng cực của người đàn ông đó: “Diệp Thần, đừng tưởng bố cô là Phó thị trưởng thì tôi không dám động đến cô. Tôi nói cho cô biết, nếu không nể tình vợ chồng ba năm, tôi thật sự sẽ g.i.ế.c cô đấy!”
Giọng điệu tàn ác, ra tay không chút nương tình, dường như hận không thể lóc xương xẻ thịt cô.
“Tình vợ chồng ba năm!” Diệp Thần ôm lấy bên má đã sưng vù đến mất hết cảm giác, trừng lớn mắt, qua một màn sương mờ, cô nhìn chằm chằm người được gọi là chồng mình, cứ thế nhìn một cách sững sờ, như đang nhìn một người xa lạ.
Không, thậm chí còn không bằng một người xa lạ.
Cô không muốn khóc, nhưng giống như có những chuyện, có những người, dù ý chí có kiên định đến đâu cũng không thể kiểm soát nổi. Nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được, trong khoảnh khắc, những giọt lệ trong suốt cố nén bấy lâu nay tựa như chuỗi ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống. “Lăng Mạc…”
Cô nhìn gương mặt anh tuấn vô ngần của anh, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. “Ba năm, ha ha… ba năm hữu danh vô thực, sống bằng cách nhìn sắc mặt anh. Vậy mà anh còn mặt mũi để nói đến hai chữ ‘tình nghĩa’ sao!”
tuanh1
Cô cúi đầu, không nhìn người đàn ông mình đã yêu ba năm để rồi đổi lại chỉ là một sự trống rỗng. Ánh mắt cô dừng lại trên giọt lệ nơi hổ khẩu, cô như đang nói với anh, mà lại càng giống như đang tự lẩm bẩm một mình: “Lăng Mạc, em từng nghe người ta nói, tên của một người cũng chính là tính cách của người đó. Không ngờ lại là thật, anh quả đúng như tên của mình, có thể lạnh lùng, dửng dưng với em đến mức này.”
Cô nén tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, hít một hơi thật sâu. “Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ ba năm, cuối cùng em cũng đã c.h.ế.t tâm rồi. Anh yên tâm đi, từ nay về sau, em sẽ không trói buộc anh nữa. Em, Diệp Thần, thành toàn cho anh!”
Mấy chữ cuối cùng, cô nói từng chữ một, vô cùng rõ ràng, cũng đặc biệt vang vọng.
Người đàn ông đứng đối diện cô, vẻ mặt thoáng chút ngỡ ngàng. Anh nhìn người phụ nữ lần đầu tiên bật khóc trước mặt mình sau ba năm, nhìn hàng mi đẫm lệ của cô khẽ run rẩy, một cảm giác bực bội khó tả bỗng chốc lan ra khắp tứ chi.
Trong tiềm thức, anh bỗng hối hận về hai cái tát vừa rồi. Anh xoay người, sải bước rời đi, đến cửa, những lời lạnh lẽo không chút hơi ấm thoát ra từ đôi môi mỏng, như một con d.a.o sắc lẹm, đ.â.m thẳng vào trái tim vốn đã mong manh vỡ nát của người phụ nữ. “Ngày mai tôi sẽ cho người mang đơn ly hôn đến.”
“Không cần đợi đến ngày mai, ngay bây giờ đi.” Người phụ nữ quay lưng về phía anh, giọng cô không lớn, nhưng lại mang theo sự dứt khoát không thể xem thường. “Dù sao mới hơn ba giờ, vẫn còn sớm chán.”
“Diệp Thần, cậu uống nhầm thuốc rồi à?” Buổi tối, người cùng ăn cơm với Diệp Thần là cô bạn thân chí cốt Tiền Lệ Phương. Nghe cô nói buổi chiều đã ly hôn với Lăng Mạc, hơn nữa còn không lấy một xu, cô nàng sững người hai giây rồi giơ tay lên, với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép chỉ muốn gõ vào đầu cô một cái.
“Tôi nói này Diệp đại tiểu thư, tuy cậu là con gái Phó thị trưởng, nhưng cũng không thể có tiền mà không cần chứ. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, người ta có thể gây sự với bất cứ thứ gì, nhưng tuyệt đối không thể gây sự với tiền bạc, huống hồ cái danh con gái Phó thị trưởng của cậu cũng không giống những tiểu thư con nhà Phó thị trưởng khác.”
Tiền Lệ Phương, người đúng như họ của mình, cả ngày mở miệng ngậm miệng đều không rời một chữ “tiền”.
Diệp Thần khuấy chiếc thìa trong tay, cười khổ: “Người cũng mất rồi, cần tiền để làm gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như ly cà phê này, dù giá có đắt đến mức nào, khi nguội đi rồi, thì cũng chẳng khác gì cà phê hòa tan mua ở siêu thị.
“Cái đứa ngốc này, sao cậu không thông suốt ra vậy hả? Chính vì người mất rồi nên mới càng cần tiền chứ.” Tiền Lệ Phương tiếp tục lải nhải, cũng là tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Diệp Thần, xem có thể vớt vát được chút tổn thất kinh tế nào không.
Cô nàng lải nhải được nửa chừng thì phát hiện người phụ nữ ngồi đối diện vẫn luôn lơ đãng, đôi mắt trong veo cứ nhìn chằm chằm vào ly cà phê, trong lòng bỗng sốt ruột, cô nàng nắm chặt lấy tay bạn mình: “Thần Thần, những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa, dù sao cậu cũng ly hôn rồi, nói nhiều cũng vô ích. Cậu nói cho tôi biết, cậu định làm thế nào để qua ải của Cố Bích Hoa đây?”
Diệp Thần mím môi, cuối cùng cũng dời mắt sang nhìn cô bạn thân. “Đi một bước tính một bước thôi.”
“Hay là… hôm nay cậu qua chỗ tôi ngủ một đêm đi.” Tiền Lệ Phương nhìn cô đầy bất đắc dĩ. “Dù sao tôi cũng đang độc thân.”
Diệp Thần rút tay về, cười lắc đầu. “Không cần đâu, có những chuyện, phải đối mặt thì vẫn nên đối mặt. Huống hồ, với thân phận và địa vị của Lăng Mạc bây giờ, không chừng chuyện này đã lên trang nhất của mấy tờ báo lá cải rồi.”
Linh cảm của Diệp Thần trước giờ chưa từng đúng, duy chỉ có lần này lại chuẩn như thần. Vừa xuống xe taxi, cô đã thấy căn biệt thự nhà họ Diệp vốn đã sớm tắt đèn giờ lại sáng trưng. Cô biết điều gì đang chờ mình phía trước.
Hít một hơi thật sâu không khí lạnh giá còn sót lại của cuối đông, cô sải bước về phía tòa nhà chính.
“Bố, mẹ, sao giờ này mọi người còn chưa ngủ ạ?” Cô cố gắng để giọng mình bình thường như mọi khi, chào hỏi họ xong liền định đi lên lầu.
“Con không có gì muốn nói với chúng ta sao?” Chân cô vừa đặt lên bậc thang, giọng nói có phần sắc lạnh của Cố Bích Hoa đã vang lên từ phía sau. Có lẽ do gió lùa qua sảnh quá lạnh, lúc xoay người lại, Diệp Thần bất giác rùng mình một cái.
“Hôm nay con bận cả ngày, hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Có chuyện gì để mai nói được không ạ?” Nhìn bố mẹ mình, giọng Diệp Thần đã mang theo ý cầu xin rõ rệt.
“Con không nghe thấy mẹ con nói gì à?” Người lên tiếng là bố của Diệp Thần – Diệp Chấn Sơn.
Diệp Chấn Sơn xuất thân là quân nhân, hơn hai mươi năm trước chuyển ngành từ trung đoàn trưởng về cục cảnh sát. Bao nhiêu năm qua, ông đã lên chức Cục trưởng, đồng thời cũng giữ chức Phó thị trưởng danh dự của thành phố, hữu danh vô thực.
Đây cũng là lý do Tiền Lệ Phương nói cô là con gái Phó thị trưởng nhưng lại không giống những tiểu thư con nhà Phó thị trưởng khác.
Tuy là con nhà cán bộ cấp cao, nhưng thực tế cô lại không có chỗ dựa vững chắc như những người khác. Huống hồ, cô không phải con ruột của Cố Bích Hoa.
Đúng vậy, chuyện cô không phải con ruột của Cố Bích Hoa, nhà họ Diệp chưa bao giờ giấu giếm cô. Cô không biết mẹ ruột mình là ai, chỉ nghe người giúp việc cũ trong nhà vô tình nói rằng, mẹ ruột của cô là một “tiểu tam” bị người đời phỉ nhổ.
Cũng chính vì vậy, cô chưa bao giờ oán trách Cố Bích Hoa, vẫn luôn gọi bà là “mẹ”.