Anh đã hai buổi sáng liền không về nhà, lẽ nào… đều là ở cùng với Diệp Thần?
Cô ta siết chặt môi dưới, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng. Ngay khoảnh khắc sau, chiếc điện thoại đang cầm trong tay bị ném mạnh xuống đất. Nhìn chiếc ốp điện thoại màu hồng vỡ tan tành, cô ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, bộ móng vừa làm cắm sâu vào lớp đệm, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Lần này, dì Trương dù nghe thấy tiếng động cũng không xuất hiện. Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô ta bơ vơ, thất thần, như một con rối đứt dây.
Không biết đã qua bao lâu, cô ta cầm lấy chiếc điện thoại bàn bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi bấm một dãy số quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Diệp Thần cảm thấy nó ở rất gần mình, nhưng nghe kỹ thì lại không phải từ máy của cô. Cô bất giác cúi đầu nhìn theo hướng âm thanh.
Dưới chân cô, một chiếc iPhone 5 màu đen đời mới nhất đang nằm đó. Cô do dự một chút rồi mới cúi xuống nhặt lên. Chiếc điện thoại này, không cần đoán cô cũng biết là của ai.
“Điện thoại của anh.” Cô đưa chiếc điện thoại cho người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, ánh mắt vô tình lướt qua cái tên đang nhảy nhót trên màn hình. Rất đơn giản, chỉ một chữ “Mạn”.
Cô đã sớm hạ quyết tâm sẽ không buồn khổ nữa, vì vậy, từ tối qua đến giờ, cô chưa từng nhắc đến chuyện Đổng Mạn sảy thai hay chuyện cô ta không có thai. Thậm chí, cô vốn có thể nói thẳng với Lăng Mạc rằng người mà anh đặt ở đầu quả tim ấy thực ra chưa bao giờ mang thai, nhưng cô đã không làm vậy.
Đọc tiểu thuyết nhiều, cô đương nhiên cũng học được một hai chiêu. Đôi khi, im lặng mới là cách đối phó tốt nhất. Nói không chừng, Đổng Mạn vì sợ cô tiết lộ chuyện không mang thai với Lăng Mạc nên đã sớm giăng sẵn một cái bẫy đợi cô nhảy vào rồi.
Người bên cạnh đã là chồng cũ không còn chút quan hệ nào, có những chuyện, có những lời, cô không muốn nói cho anh nghe nữa.
Cô liên tục tự nhủ rằng mình không quan tâm, thế nhưng, khi lướt qua cái tên đang nhảy nhót trên màn hình, trái tim vẫn khẽ nhói lên khó chịu. Cô tự lừa mình rằng đó là do bị cơn gió lạnh ban nãy làm cho sặc mà thôi.
Lần này, Lăng Mạc nhận lấy điện thoại nhưng không nghe máy. Anh nhìn Diệp Thần một cái rồi nhấn nút tắt cuộc gọi.
Diệp Thần nhắm mắt, ngả người ra sau ghế, cõi lòng hoang vu một mảnh. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như con thuyền nhỏ mất đi cánh buồm, ngay cả bản thân muốn “trôi” về đâu cũng không hề biết.
“Dì Trương, dì Trương!” Tiếng gào mỗi lúc một chói tai vang vọng khắp căn biệt thự.
Năm phút sau, dì Trương xuất hiện ở phòng khách, dụi mắt, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ: “Phu nhân, cô tìm tôi.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của bà, lửa giận trong lòng Đổng Mạn càng bùng lên. “Rầm” một tiếng, cô ta đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng bật dậy. “Mấy giờ rồi mà bà còn ngủ? Bà đến đây để làm việc chứ không phải để hưởng phúc!”
Dì Trương bĩu môi không phục: “Phu nhân, phòng khách tôi đã lau dọn cả buổi sáng, bữa sáng cũng làm xong rồi, vừa rồi chỉ lên giường chợp mắt một lát thôi.”
“Bà còn dám cãi lại tôi!” Một tiếng “chát” vang lên, dì Trương không kịp đề phòng, trên má đã hứng trọn một cái tát trời giáng của Đổng Mạn.
Dì Trương sững sờ tại chỗ. Thời gian bà làm đầu bếp cho nhà giàu cũng không phải là ngắn, nói thật lòng, đây là lần đầu tiên bà gặp phải một nữ chủ nhân ngang ngược phách lối đến thế.
tuanh1
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái tát này vừa giáng xuống, Đổng Mạn thật ra cũng có chút hối hận. Không phải vì người bị đánh có tuổi tác tương đương với mẹ mình, mà là vì cô ta chợt nhớ ra người giúp việc này do chính Lăng Mạc tìm đến.
Dì Trương một tay ôm má, nước mắt lưng tròng: “Cô… cô dám đánh người!”
Đổng Mạn dù trong lòng có hối hận, nhưng nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa mình sẽ danh chính ngôn thuận gả cho Lăng Mạc, trở thành Lăng phu nhân thực sự, cô ta liền chống nạnh, giọng điệu vẫn đầy kiêu ngạo: “Tôi đánh bà thì đã sao?”
“Ha ha.” Dì Trương ngây người hai giây, rồi phá lên cười lớn, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Đổng Mạn. “Cái loại hồ ly tinh như cô, tiểu tam vọng tưởng trèo cao, mà cũng xứng được gọi là phu nhân sao! Đúng là chuyện cười lớn nhất mà bà già này nghe được trong hơn năm mươi năm qua!”
“Bà…” Nhìn bóng lưng dì Trương quay đi, gương mặt diễm lệ của Đổng Mạn tức đến đỏ bừng. Cô ta định mở miệng chửi rủa gì đó thì dì Trương đã vào phòng người làm lấy túi xách, mở cửa chính rồi nghênh ngang rời đi.
Đổng Mạn tức đến toàn thân run rẩy. Hồi lâu sau, khi đã bình tĩnh lại một chút, cô ta đi đến góc tường, nhặt lại chiếc điện thoại mình vừa ném đi, vuốt màn hình mở khóa. Rất tốt, có ốp lưng bảo vệ nên không hề bị hỏng.
Mở mục tin nhắn, suy nghĩ một lát, cô ta nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Mạc, em không khỏe.”
Chiếc điện thoại trong túi áo người đàn ông lại vang lên, là âm báo tin nhắn đặc trưng của iPhone.
Diệp Thần cười tự giễu, so với sự kiên trì bền bỉ của Đổng Mạn, cuộc hôn nhân ba năm qua của cô quả thật quá lạnh nhạt. Nếu gọi cho anh không được, cô tuyệt đối sẽ không gọi lại lần thứ hai, càng không đổi sang cách gửi tin nhắn.
Người đàn ông dường như đã ngủ say thật, không hề lấy điện thoại ra xem.
Diệp Thần thấy có chút nhàm chán, lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lớn lên ở thành phố X, ngay cả đại học cũng học ở đây. Hai mươi lăm năm qua, có thể nói ngoài một lần đến Nam Kinh vì hoạt động giao lưu học thuật giữa hai trường, cô gần như chưa từng rời khỏi thành phố X.
Giờ đây cơ hội ở ngay trước mắt, cô đương nhiên phải gạt bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng, thong thả ngắm nhìn một phen cái thành phố mà mình đã sống hai mươi lăm năm nhưng chưa từng tự mình chiêm ngưỡng.
Không biết bao lâu sau, điện thoại lại reo lên, nhưng lần này là nhạc chuông cuộc gọi đến. Sống lưng Diệp Thần khẽ cứng lại. Trong thời khắc tranh giành vị trí quan trọng thế này, Đổng Mạn, người vốn nên tỏ ra thấu tình đạt lý, dịu dàng săn sóc, lại phạm phải sai lầm lớn, bám riết dai dẳng như vậy, e là đã biết cô và Lăng Mạc đang ở cùng nhau.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Khi điện thoại đổ chuông lần nữa, Lăng Mạc mở mắt, lấy máy ra. Lần này, trong lúc vuốt phím nghe, anh dùng khóe mắt liếc nhanh người bên cạnh. Cô đang quay mặt đi, ngoài đường nét thanh tú dịu dàng của gò má, anh hoàn toàn không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt cô.
“Alô…” Anh vừa mở miệng, giọng nói nửa kinh ngạc, nửa tủi thân của Đổng Mạn đã từ đầu dây bên kia giành lấy: “Mạc, em thấy trong người khó chịu lắm.”
Lăng Mạc nhíu mày: “Không khỏe thì bảo dì Trương đưa em đi khám.”
Đổng Mạn đợi chính là câu nói này của Lăng Mạc, vừa hay cho cô ta một cái cớ để thoái thác chuyện đuổi dì Trương đi. “Mạc, nhà dì Trương có chuyện đột xuất, sáng sớm nay chẳng nói chẳng rằng, xách túi lên là đi thẳng rồi.”
Lăng Mạc im lặng không đáp.