Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 8



"Không có gì, chúng ta đi thôi." Người đàn ông hoàn hồn, quên cả dìu người phụ nữ bên cạnh, một mình sải bước ra ngoài.

Nghĩ đến chiếc váy trên người Diệp Thần, đến dáng vẻ thất thần của Lăng Mạc, đáy mắt kiều mị của Đổng Mạn loé lên một tia âm lãnh độc ác không hề tương xứng với dung mạo của cô ta.

   

Quán ăn sáng ở rất gần bệnh viện, chỉ cần đi bộ về phía trước chừng mười mét là tới.

Vừa ngồi xuống, Diệp Thần đã lập tức dựa rũ rượi vào lưng ghế, cả người tựa như quả bóng bay bị chọc thủng, chút dũng khí vừa gom góp được giờ đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại sự trống rỗng và kiệt sức.

Đây chính là di chứng của việc cố tỏ ra mạnh mẽ.

Tiền Lệ Phương gọi món xong, đợi nhân viên phục vụ lui ra mới giơ ngón tay cái về phía Diệp Thần: "Thần Thần, ban nãy cậu biểu hiện rất tốt đó! Cậu không thấy đâu, cái gã đàn ông bạc bẽo kia, mặt mày sa sầm cả lại."

Diệp Thần cố gắng gượng dậy, miễn cưỡng cười với cô bạn thân: "Hôm nay cậu tìm mình có việc gì không?" Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, có những người, cứ nghĩ thêm một lần, tim lại đau thêm một lần, đã vậy, thà không nghĩ còn hơn.

"Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là sợ tối qua Cố Bích Hoa gây khó dễ cho cậu nên mình hơi không yên tâm." Tiền Lệ Phương thở dài. Đôi lúc cô thật sự cảm thấy, Diệp Thần tuy có cha có mẹ, nhưng thực chất còn không bằng một đứa trẻ mồ côi như cô.

"Bà ấy chỉ hỏi mấy câu thôi, không có gì khác." Diệp Thần bưng ly sữa đậu nành nhân viên vừa mang tới, khẽ nhấp một ngụm.

"Bà ta thật sự không làm khó cậu à?" Tiền Lệ Phương rõ ràng không tin.

"Thật sự không có." Diệp Thần không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này, ngập ngừng một lát rồi lại lảng sang chuyện khác: "Mình chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi, lát nữa phải đến trường rồi."

Ăn sáng xong, Tiền Lệ Phương thấy tinh thần Diệp Thần có vẻ khá hơn mới yên tâm đi làm.

Chào tạm biệt Tiền Lệ Phương xong, Diệp Thần không vội chen chúc lên xe buýt mà một mình thong thả đi bộ ven đường.

Mùa xuân ở thành phố này, hơn nửa thời gian là những cơn mưa phùn rả rích. Hiếm hoi lắm mới có một ngày thời tiết đẹp như hôm nay, hít thở hương hoa cỏ thơm ngát, ngắm nhìn những mầm non xanh biếc, lòng cô bất giác cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

"Diệp Thần." Có người gọi cô từ phía sau.

Nghe thấy giọng nói đó, sống lưng cô cứng đờ, cô không quay lại mà tiếp tục bước về phía trước.

"Cậu không muốn biết tôi và anh ấy đến với nhau như thế nào à?" Thấy cô không đếm xỉa, người kia không hề nản lòng, tiếng bước chân vẳng đến tai cho thấy dường như người đó đang chạy nước rút về phía cô.

Cuối cùng cô cũng quay người lại: "Đổng Mạn, đó là chuyện của cô và anh ta. Tôi và anh ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cô không cần phải mang ra khoe khoang trước mặt tôi."

Người ta thường nói vợ cũ đáng sợ hơn cọp, nhưng thực ra đã sai rồi. Trong cái xã hội kim tiền này, tiểu tam mới là mãnh hổ ác thú thật sự, tránh còn không kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai nói hãm hại sảy thai là tình tiết không thể thiếu trong tiểu thuyết cung đấu? Nó cũng chính là vũ khí tốt nhất để tiểu tam đường hoàng bước lên chính vị.

Hiển nhiên, Đổng Mạn không nghĩ vậy. Đuôi mày cô ta nhướng cao, vẻ mặt tràn ngập đắc ý: "Diệp Thần, có biết tại sao lại trùng hợp đến thế, cậu vừa hay lại thấy tôi và Mạc ở bên ngoài quán cà phê không?"

Chữ "Mạc" ấy, theo gió thổi bên tai, Diệp Thần bất giác rùng mình, toàn thân nổi lên một lớp da gà. Cái tên mà cô vốn định sẽ thủ thỉ gọi lên trong đêm tân hôn nồng nàn, giờ lại thốt ra từ miệng người khác, cứ như có một cây kim đang đ.â.m mạnh vào tim cô.

Một cơn đau nhói không thể kìm nén, trong phút chốc lan ra khắp cơ thể.

Diệp Thần quay người đi. Đến nước này, thủ đoạn của Đổng Mạn, cô đã thực sự được lĩnh giáo rồi. Cô chẳng buồn nói thêm một lời nào với loại người như vậy nữa, chỉ liếc cô ta một cái: "Đó là chuyện của hai người, tôi không có hứng thú."

Nói xong, cô sải bước đi thẳng. Bỗng dưng trời như nổi gió, nếu không sao cả người lại thấy lành lạnh thế này.

tuanh1

"Tất cả đều do tôi cố ý sắp đặt." Đổng Mạn hét lớn vào bóng lưng cô: "Nói thật cho cậu biết nhé, tôi vốn chẳng hề có thai, thì làm gì có chuyện sảy thai!"

Nửa câu sau của cô ta khiến Diệp Thần phải quay người lại một lần nữa. Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang cười đến run cả người: "Cẩn thận gặp báo ứng!"

Lại một lần nữa xoay người, cô bước đi thật nhanh, gần như chân không chạm đất. Trong lòng cô không ngừng cười lạnh, Lăng Mạc trên thương trường tinh tường là thế, thủ đoạn sắc bén là thế, sao đến cả mánh khoé con con của người đàn bà bên cạnh cũng không nhìn ra? Ha, có lẽ không phải không biết, mà chỉ là vẫn luôn giả vờ không biết mà thôi.

Vừa đến văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, chủ nhiệm khoa đã cho một sinh viên đến tìm cô.

Cô sửa lại vạt váy rồi đi về phía văn phòng chủ nhiệm. Cửa chỉ khép hờ, cô gõ cửa: "Chủ nhiệm Bùi, cô tìm em ạ?"

Bùi Hồng Phân là chủ nhiệm khoa Kinh tế của bọn họ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, nổi tiếng là người nghiêm khắc. Dưới sự dẫn dắt của bà, thành tích của khoa Kinh tế nhiều năm liền đứng đầu toàn trường. Diệp Thần có thể được giữ lại trường cũng là vì bà coi trọng thành tích luôn đứng đầu của cô trong suốt bốn năm đại học.

"Tiểu Diệp, em đến rồi à, sức khỏe đỡ hơn chưa?" Bùi Hồng Phân vẫy tay bảo cô vào, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy.

"Cảm ơn Chủ nhiệm Bùi, em đỡ nhiều rồi ạ." Diệp Thần khẽ nhíu mày, một dự cảm không lành chợt dâng lên.

Quả nhiên, ngay sau đó, khi Bùi Hồng Phân đưa tách trà tự tay mình pha cho cô, bà đã nói rất khéo: "Khoa chúng ta, thành tích của sinh viên tuy luôn rất tốt, thế nhưng những sinh viên sau khi tốt nghiệp thành danh, chẳng mấy ai nghĩ đến việc báo đáp lại trường cũ. Tháng sau là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, yêu cầu của tôi cũng không cao, không cần so với khoa Luật, chỉ cần ngang ngửa với khoa Kỹ thuật Thông tin là được rồi."

Tuy bà không nói thẳng, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, chẳng qua là hy vọng Diệp Thần có thể tài trợ một khoản, để bà không quá mất mặt trong lễ kỷ niệm của trường.

Diệp Thần chợt nhớ ra, khi cô kết hôn, Bùi Hồng Phân cũng có tham dự. Cùng với danh tiếng ngày càng nổi như cồn và khối tài sản không thể đong đếm của Lăng Mạc trong giới kinh tế thành phố ba năm qua, bà có lẽ cho rằng, với thân phận là vợ của Lăng Mạc, cô có thực lực hơn bất kỳ ai.

Thấy cô không nói gì, Bùi Hồng Phân có chút sốt ruột, giọng điệu van nài chưa từng có: "Tiểu Diệp à, tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần khoảng mười, hai mươi vạn thôi, để khoa Kinh tế của chúng ta không phải đội sổ là được rồi."

Bà kéo tay Diệp Thần, khẽ thở dài: "Em đừng trách tôi thực dụng, tôi làm vậy cũng chỉ vì để trong buổi lễ tháng sau, khoa Kinh tế của chúng ta không quá thảm hại, không để các khoa khác coi thường."

Bùi Hồng Phân đã nói đến nước này, nếu Diệp Thần còn không đồng ý, e là sẽ bị mắng là kẻ vong ân bội nghĩa. Bàn tay buông thõng bên người khẽ nắm chặt vạt váy, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vâng ạ, khi nào thì cần ạ?"