Ly Rượu Đục Tan Hết Niềm Vui

Chương 6



Tôi nói: "Không phải, thức ăn chị Dương nấu rất thanh đạm. Mấy ngày nay tôi ngừng uống cà phê thì thấy ổn hơn rồi. Thủ tục của anh làm có thuận lợi không?"

Triệu Bách Thanh: "Tiền bồi thường một xu cũng không thiếu."

Tôi nói: "Tôi đã xem một căn nhà, định bụng đợi anh về rồi nói một tiếng là sẽ chuyển qua đó ở."

Triệu Bách Thanh: "Chỗ này rộng thế mà. Nếu cô thấy ở chung dưới một mái nhà với tôi không tiện, vậy tôi sẽ ở chỗ khác, tôi còn một căn nhà nữa."

Tôi thở dài trong lòng: "Cảm ơn anh, nhưng tôi phải dọn ra ngoài. Căn nhà tôi xem không xa chỗ này lắm, là biệt thự xếp tầng bên dưới." Xét đến tương lai có hai đứa con, tôi cần có kế hoạch lâu dài.

Triệu Bách Thanh nhìn tôi, nói: "Vu Hoan, tôi thích cô rất lâu rồi. Làm bạn gái của tôi nhé! Chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào."

Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, nhìn Triệu Bách Thanh một lúc lâu không nói nên lời.

Triệu Bách Thanh nhìn tôi, thận trọng nói: "Có phải tôi làm cô sợ rồi không?"

Tôi siết chặt tay. Thật ra, cách tốt nhất để cắt đứt nghiệt duyên với Thẩm Yến Châu là tìm một người để kết hôn. Nhưng bây giờ tôi đã mang thai, một người tốt như Triệu Bách Thanh, tôi không thể biến anh thành kẻ chịu trận được.

Triệu Bách Thanh lại nói: "Là do tôi chưa suy nghĩ kỹ, chưa cân nhắc cảm xúc của cô. Hay là thế này, chúng ta cứ ở bên nhau với tư cách bạn bè trước nhé?"

Tôi: "..."

Triệu Bách Thanh: "Để tôi kể cho cô nghe về hoàn cảnh gia đình tôi. Anh trai và chị gái tôi là một cặp song sinh, là con của bố dượng tôi. Tôi còn một em gái là con chung của bố dượng và mẹ tôi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học và đang học thạc sĩ ở Thượng Hải. Người nhà tôi đều rất tốt, họ chắc chắn sẽ rất thích cô."

Mấy ngày nay nghe chị Dương và mấy người bạn của Triệu Bách Thanh kể, bố dượng của Triệu Bách Thanh là thị trưởng Thâm Thị, sắp nghỉ hưu. Mẹ anh là chủ tịch nổi tiếng của Tập đoàn Phương Ninh. Anh trai anh làm quan chức, chị gái hiện là Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Phương Ninh, còn thân phận thật sự của Triệu Bách Thanh là người kế thừa Tập đoàn Phương Ninh.

Tôi nhìn Triệu Bách Thanh: "Vậy tại sao anh lại làm trợ lý cho Thẩm Yến Châu?"

Triệu Bách Thanh nhìn tôi: "Tôi nói là vì cô, cô có tin không?"

Tôi lắc đầu: "Không tin."

Triệu Bách Thanh: "Tại sao không tin?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nói: "Cho dù có yếu tố của tôi, nhưng cũng không phải là tất cả. Chắc chắn còn một nguyên nhân rất quan trọng đối với anh. Tình yêu không đủ để chống đỡ cho một người làm một việc suốt mấy năm trời, huống chi là hầu hạ một người khó hầu hạ như vậy."

Triệu Bách Thanh cụp mắt xuống: "Tìm đến Thẩm Yến Châu làm trợ lý quả thực có lý do khác, nhưng có thể ở bên cạnh anh ta cho đến bây giờ thì đúng là vì cô. Vu Hoan, đừng từ chối tôi được không?"

Tôi hạ quyết tâm: "Tôi có thai rồi."

Một lúc lâu, thực ra chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Bách Thanh nói: "Không sao cả, con của cô chính là con của tôi."

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, quay người lại nói: "Đừng nói nữa, bây giờ tôi sẽ chuyển đi ngay." Căn nhà tôi tìm đã được sửa sang tinh tế, có thể dọn vào ở ngay lập tức.

Kể từ khi biết mình mang thai, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ là phải bỏ đứa bé này. Nhưng khi đến bệnh viện, nằm trên giường siêu âm, các bác sĩ chỉ vào màn hình máy tính và cho tôi thấy hai phôi thai trông như hai chú nòng nọc đang bơi lội, lòng tôi liền mềm nhũn như bị nhét một cục bông, không nỡ bỏ đi nữa, huống hồ đây lại là hai sinh linh đang được thai nghén!

Sau khi nói với Triệu Bách Thanh về việc mang thai, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi để mình bình tĩnh lại vài phút, rồi nhìn Triệu Bách Thanh, nói: "Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện nghiêm túc được không?" Quen biết nhau nhiều năm như vậy, quả thực chưa bao giờ tôi ở riêng với anh với tư cách bạn bè.

Triệu Bách Thanh đưa tôi đến một câu lạc bộ tư nhân yên tĩnh giữa khu phố nhộn nhịp.

Tôi nhìn Triệu Bách Thanh: "Nói thật với anh, phản ứng đầu tiên của tôi khi biết m.a.n.g t.h.a.i là muốn bỏ đi. Nhưng tôi đã đến bệnh viện khám thai định kỳ. Lúc siêu âm thấy rõ phôi thai, tôi không nỡ nữa, hơn nữa lại là song thai, càng không nỡ hơn."

Mắt Triệu Bách Thanh sáng rực lên: "Song thai? Tốt quá!" Anh mừng rỡ như thể tôi đang mang con của anh vậy. Sau đó, anh nhìn tôi: "Không được có ý định bỏ chúng, biết không? Các con vô tội, không ai có quyền tước đoạt sinh mạng của chúng."

Tôi lắc đầu: "Tôi không còn ý định đó nữa, tôi đã rất mong chờ diện mạo của chúng rồi." Nếu là hai bé gái thì càng tốt.

Triệu Bách Thanh thăm dò: "Nếu cô không ngại, tôi có thể đưa cô về ra mắt bố mẹ và anh chị em tôi."

Tôi lắc đầu, nói: "Anh nghe tôi nói, đây không phải là chuyện ngại hay không ngại. Tôi tin mọi lời anh nói, mọi việc anh làm đều là vì tốt cho tôi, nhưng chuyện này không được, như vậy không công bằng với anh. Tôi sẽ sinh con ra, tự mình nuôi dưỡng. Chắc chắn sẽ có khó khăn, cũng chắc chắn sẽ có lúc cần tìm anh giúp đỡ, nhưng những lời kia của anh đừng nói nữa, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi nào để tìm anh giúp đỡ nữa."

 

*Phần giới thiệu truyện khác:

Tên truyện 1: Xuyên Sách Cùng Hệ Thống, Toang Rồi! Vị Hôn Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi Rồi!

Tên truyện 2: Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa

Tên truyện 3: Gả Cho Cậu Nhỏ Của Người Yêu Cũ