Cứ vậy thôi? Không g.i.ế.c nàng?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tông chủ Hợp Hoan Tông là tâm trạng có chút phức tạp. Mấy ngàn năm nay, để lấy lòng Đế Giang, nàng ta không tiếc đem hết thảy những đệ tử vừa đẹp vừa mị hoặc trong môn phái dâng lên Vô Ưu Cung. Kết quả, từng người từng người một bước vào liền bị đá ra ngoài, người thì bị quét khỏi đại môn, kẻ thì bị đạp bay khỏi cửa sổ. Nhiều năm như vậy mà đến cái nơi như Đê Vân Phong hắn còn chưa từng bước qua. Nàng ta từng cho rằng Đế Giang không gần nữ sắc, giờ xem ra, rõ ràng là khẩu vị hơi đặc biệt.
Sớm biết hắn thích kiểu này, nàng ta còn tốn bao nhiêu tâm huyết tỉ mỉ bồi dưỡng đám “kính nhi” kia làm gì?
“Quất Tử, phải hầu hạ Tôn thượng cho thật tốt, không được vô lễ.” Nàng ta vội vàng lên tiếng, tranh thủ một chút tồn tại cảm.
“Quất Tử?” Đế Giang liếc nhìn Nhạc Quy, ánh mắt mang theo chút suy tư.
Nhạc Quy hơi ngượng ngùng: “Là tên húy của đệ tử.”
“Thật ngu.” Đế Giang nhàn nhạt đánh giá.
[Quất Tử thì ngu, nhưng có liên quan gì tới Nhạc Quy ta? Nếu không sợ ngươi lên cơn điên rồi liên lụy tới ta, ngươi tưởng ta thích dùng tên giả chắc?]
“Ngươi là ngu nhất.” Đế Giang lại bổ sung một câu.
Nhạc Quy làm như không nghe thấy, rót đầy chén rượu rồi đưa lên môi hắn: “Tôn thượng uống rượu.”
Đế Giang liếc nàng một cái, làm bộ bất đắc dĩ mà uống.
Hắn thì làm bộ, nhưng trong mắt người ngoài lại không giống vậy. Không ai ngờ vị Tôn thượng lạnh lùng đến đóng băng cả Đăng Thiên Các lại có thể dịu thần sắc trước mặt một đệ tử nhỏ nhoi của Hợp Hoan Tông, mà nhìn thế nào thì đệ tử này lại là loại phế linh căn trời sinh không thể tu luyện.
Hắn lại thích kiểu này?
Mọi người càng lúc càng thấy kinh ngạc và hoang mang.
“Tôn thượng, họ thật nhiều chuyện.” Nhạc Quy cũng để ý tới ánh mắt xung quanh, liền lẩm bẩm một câu.
Đế Giang đang nhấp rượu, nghe vậy chỉ tùy tiện hỏi lại một câu: “Vậy g.i.ế.c sạch?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Âm thanh của Nhạc Quy rất nhỏ, nhưng bởi vì nàng ngồi quá gần Đế Giang, không ai dám thính tai lắng nghe, nên không biết nàng nói gì. Nhưng Đế Giang thì nói rất rõ ràng “giết sạch”! Cái “sạch” này chẳng lẽ là chỉ bọn họ?
Nhạc Quy cũng ngẩn người, không nghi ngờ gì rằng chỉ cần nàng gật đầu, hắn thật sự sẽ ra tay g.i.ế.c sạch nơi này.
Đế Giang đợi mãi không thấy nàng trả lời, liền cúi đầu nhìn xuống, vừa hay thấy được vẻ mặt sảng khoái của Nhạc Quy.
[Đây chính là đãi ngộ của yêu cơ họa quốc sao? Đột nhiên ta thấu hiểu niềm vui của Đát Kỷ, đế Trụ vì nàng mà châm lửa hí chư hầu. À không, chuyện đó hình như không phải do Trụ Vương làm, nhưng cũng không khác lắm. Ai nha nha, không ngờ Nhạc Quy ta cũng có ngày được làm Đát Kỷ, đúng là mị lực ta quá lớn, che cũng không nổi rồi.]
“Giết luôn ngươi.” Đế Giang không chịu nổi biểu cảm hớn hở đó của nàng.
Nhạc Quy: “?”
Tuy rằng sớm đã quen với tính khí sáng nắng chiều mưa của Đế Giang, nhưng bị dọa như thế này nàng vẫn hơi hoảng. Trong những giây sau đó, nàng ngoan ngoãn như mèo nhỏ, nép vào người hắn rót nước dâng trà, sợ hắn không vui lại g.i.ế.c thật.
Ngân hà lấp lánh
May là, kinh nghiệm lâu năm làm việc dưới trướng “sếp lớn” tính tình khó đoán đã dạy nàng cách nắm bắt tâm lý cấp trên, khiến nàng nhanh chóng điều chỉnh được “chiến lược”. Cho đến khi màn hiến nghệ kết thúc, Đế Giang cũng không còn nói thêm câu nào về “giết” nữa.
Khi khúc nhạc cuối cùng kết thúc, Đế Giang lười biếng liếc nhìn mọi người trong nội các: “Bản tôn muốn nghỉ ngơi, cút hết đi.”
[Thật bá đạo, thật ngông cuồng. Tôn thượng ngài như vậy dễ kéo thù lắm đó.]
Nhạc Quy lập tức mượn thế làm oai: “Nghe chưa? Lui hết đi.”
Đế Giang: “Ngươi cũng cút.”
Nhạc Quy sững người: “Ta?”
Đế Giang mặt lạnh không đáp.
[Biết vậy vừa rồi đã không vắt giò lên cổ hầu hạ ngươi như trâu như ngựa.]