"Chắc chắn là con nhãi Giang Mạch Dã làm hư đứa trẻ, rồi bỏ mặc mọi chuyện, không có chút nhân tính!"
Trong đầu Lục Diễn Thần hiện lên gương mặt tủi thân của Giang Mạch Dã.
Ở ngôi nhà này, nếu cô dám quát mắng Lục Tư Thanh một câu, mẹ vợ lập tức xông vào mắng cô suốt cả nửa ngày.
Anh cũng thương con trai từ nhỏ không có mẹ, nên luôn dặn cô đừng làm quá.
Giờ cô giáo mầm non thường xuyên gọi đến "mách tội", rằng Lục Tư Thanh thích cướp đồ thủ công của bạn học, không trả thì khóc mãi không dừng.
Lục Diễn Thần kinh ngạc:
"Thằng bé trước đây cũng như vậy à?"
"Không phải! Khi mẹ của Tư Thanh còn ở đây, chị ấy thường làm đồ ăn ngon, đồ thủ công tinh tế, và kể chuyện Tây Du Ký. Lục Tư Thanh mang những thứ đó đến lớp để chia sẻ, khiến bạn bè ngưỡng mộ. Thằng bé rất thích ánh mắt ngưỡng mộ của người khác."
Lục Diễn Thần cúi mặt.
Công việc của anh quá bận, chuyện chăm sóc con cái gần như hoàn toàn do Giang Mạch Dã đảm nhận.
Anh chưa từng nghĩ rằng việc nuôi một đứa trẻ lại phiền phức đến vậy.
15
Một tiếng bạt tai vang lên trong phòng.
Lục Diễn Thần xông vào.
Thấy Lục Tư Thanh khóc òa, chỉ tay vào mẹ vợ mà hét:
"Bà ngoại độc ác, tại sao lại đánh cháu?"
Mẹ vợ ôm lấy cậu bé, đau lòng gọi tên:
"Tư Thanh, bà ngoại không cố ý. Nhưng sao cháu có thể nói ra chuyện muốn bà gọi dì về được?"
Mẹ vợ ghét cô con gái nhỏ đã "cướp" chỗ của cô con gái lớn.
Bà còn sợ những người phụ nữ khác nhân cơ hội xen vào, kể cả bảo mẫu.
Bà viện lý do chăm sóc cháu trai để sống trong nhà con rể, ngày đêm canh chừng.
Nửa giờ trước, cháu trai yêu cầu bà kể chuyện trước khi đi ngủ.
Mẹ vợ đeo kính lão, chậm rãi đọc phiên bản thiếu nhi của Tây Du Ký.
Bà kể rất chậm, giọng đều đều cứng nhắc, hoàn toàn không thể giống Giang Mạch Dã sinh động và cuốn hút.
Lục Tư Thanh mất kiên nhẫn.
Xa thơm gần thối.
Từ khi bà ngoại dọn vào, đuổi bốn, năm bảo mẫu, thức ăn ngày càng tệ hơn.
Ngay cả những câu chuyện mà cậu bé từng tự hào kể ở lớp cũng trở nên gượng gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -