“Chu…?”
Giọng tôi khàn đặc, nói không ra hơi.
Chu Thừa Uyên đưa nước đến, đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt nhẹ rồi. Y tá dặn cứ nằm đây truyền dịch, cẩn thận một chút nhé.”
Dòng nước ấm trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cảm giác khô rát.
Lúc này, Chu Kỳ lên tiếng: “Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn những kẻ kia thì để tôi lo.”
“Gì cơ?”
Cậu ta siết chặt tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Những kẻ đã bắt nạt cậu, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá, sẽ bắt từng đứa một quỳ xuống xin lỗi cậu.”
“Không cần đâu.”
“Dừng lại đi.”
Tôi và Chu Thừa Uyên gần như nói cùng một lúc.
Chu Kỳ sững người, rồi im lặng ý bảo tôi nói trước.
Tôi đặt cốc nước xuống: “Chuyện này không cần phiền đến cậu.”
“Cậu nói không cần phiền tôi sao?”
Ánh mắt Chu Kỳ thoáng vẻ tổn thương, nhưng cả người tôi lúc này đều đau nhức, nên vẻ mặt cũng không giấu được sự mệt mỏi.
“Đúng vậy, bởi vì tôi đã đánh trả rồi. Chuyện của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết.”
Tôi giơ cánh tay vẫn còn hằn những vết bầm tím của mình lên.
Chu Kỳ vội nói: “Như thế không giống nhau! Tôi cũng…”
“Có gì mà không giống chứ?”
Tôi ngắt lời cậu ta: “Hay cậu muốn nói rằng vì họ quá đáng, còn cậu thì khỏe hơn tôi, nên cậu sẽ ra tay dạy dỗ họ một cách tàn nhẫn hơn?”
“Tất cả đều như nhau cả thôi, Chu Kỳ.”
“Một khi người ta đã không thấy mình sai, thì lời xin lỗi cũng trở nên vô nghĩa. Cậu không cần nhân danh tôi để ra oai, tôi thật sự không cần điều đó.”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đang tổn thương của Chu Kỳ và nói ra điều khiến tôi bận tâm nhất.
“Nếu cậu thật sự không muốn tôi phải chịu ấm ức, vậy thì những lần cậu bắt nạt tôi trước đây, tại sao chưa một lần xin lỗi?”
19
Có rất nhiều người, sẽ nói rằng gây tổn thương là một cách để thu hút sự chú ý, trẻ con nhưng chân thành.
Nhưng tổn thương một khi đã gây ra thì không thể xóa bỏ.
Dù có khoác lên lớp vỏ mang tên ‘thích’, nó cũng không thể thay đổi được bản chất của những vết sẹo đã hằn sâu.
Chu Kỳ ngây người.
Đến lúc này, cậu ta mới thật sự nhận ra những hành vi trước đây của mình đã khiến Mạnh Noãn phiền lòng đến nhường nào.
Cậu ta há miệng, muốn nói điều gì đó.
Nhưng rồi cậu ta tuyệt vọng nhận ra, ba chữ “tôi thích cậu” nói ra thì dễ, mà ba chữ “tôi xin lỗi” lại khó khăn đến thế.
“…”
Khi cậu ta định thử một lần nữa, thì đã thấy Mạnh Noãn dời mắt đi nơi khác.
Đúng như lời cô ấy nói, một khi đã không nhận ra lỗi lầm, thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Trong bầu không khí ngột ngạt này, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Chu Thừa Uyên.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, khóe môi mím chặt gần như thành một đường thẳng.
Nhận ra điều này, Chu Kỳ có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn thẳng.
Nhưng Chu Thừa Uyên không thèm nhìn cậu ta.
Ánh mắt anh lướt sang Mạnh Noãn và thoáng trở nên dịu dàng trong một khoảnh khắc.
Anh nói: “Tiểu Noãn, em ngủ thêm một lát đi. Truyền xong chai dịch này là sẽ ổn thôi.”
Tôi quả thật đã rất mệt, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt: “Được.”
Chu Thừa Uyên im lặng đưa tay, hất cằm chỉ ra ngoài.
Chu Kỳ hiểu ý, ánh mắt cũng trầm xuống.
Cả hai người không nói một lời, lặng lẽ lần lượt rời khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài, cuối cùng Chu Kỳ vẫn là người lên tiếng trước, giọng điệu đầy thiếu kiên nhẫn: “Này.”
Đáp lại cậu ta là một cú đấm trời giáng của Chu Thừa Uyên.
Cú đấm mạnh đến mức khiến cậu ta loạng choạng ngã sõng soài trên đất.
Chu Thừa Uyên từ trên cao nhìn xuống, cơn thịnh nộ bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
20
Khi tôi trở lại lớp học, đã qua hai ngày.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều có chút kỳ lạ, tôi ngồi xuống chỗ mình trong sự khó hiểu.
Bạn ngồi bàn trước muốn nói lại thôi, tôi đành khều khều Chu Thừa Uyên bên cạnh, hỏi anh chuyện gì vậy.
"Ừ? Có lẽ sắp thi rồi, mọi người hơi căng thẳng thôi."
Tay Chu Thừa Uyên băng bó, khẽ cười.
"Tay anh sao vậy?"
"Không sao, Tiểu Noãn thấy đỡ hơn chưa?"
"Em đỡ rồi, rốt cuộc đã..." xảy ra chuyện gì vậy?