Mách Trước, Yêu Sau

Chương 15:



23

Ngay trước mắt tôi, vẻ mặt của bố vô cùng đặc sắc.

Bố mấp máy môi, hồi lâu không thốt ra được một âm thanh nào.

Tôi rất kiên nhẫn, cứ thế chờ đợi.

Nhưng thời gian càng trôi, ánh mắt của những người xung quanh dần trở nên kỳ lạ.

Một số bậc phụ huynh, có lẽ vì cảm thấy chạm đến nỗi lòng riêng nên vô thức chuyển hướng cảm xúc.

"Hóa ra thầy Mạnh ở nhà lại là người như vậy à, thật quá lạnh lùng, đối với con gái mình cũng tàn nhẫn như thế."

"Đúng đấy, ai còn dám yên tâm giao con cho ông ấy nữa chứ."

Rồi đến cả các học sinh cũng lên tiếng:

"Thầy ơi, trước đây thầy cũng từng oan ức cho em, thầy có thể xin lỗi em được không?"

"Em cũng vậy..."

Cuối cùng, tất cả hòa thành một giọng nói vang dội:

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

"Thầy Mạnh, mau xin lỗi Tiểu Noãn đi!"

"Cái gì mà thầy, người họ Mạnh kia, mau xin lỗi con gái ông đi!"

Tiếng chỉ trích như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác dâng lên, như muốn nhấn chìm ông.

Tôi bước xuống bục, đám đông tự động tách ra một lối đi cho tôi.

Chiếc micro trong tay tôi đưa về phía bố, đôi mắt đờ đẫn của bố chậm rãi hướng về tôi.

"Bố, xin bố hãy xin lỗi con."

Tôi cười.

Phòng tuyến của bố cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

"...Xin lỗi con, Tiểu Noãn."

24

Mây tan.

Ánh nắng xuyên qua kẽ hở, dần dần xua đi mọi u ám.

Tôi đắm mình trong ánh vàng, nhắm mắt lại, cảm thấy thật ấm áp.

Thời gian trôi đi đều đặn, kỳ thi đại học đến đúng hẹn.

Tôi như ánh nắng mặt trời thoát khỏi xiềng xích, trực tiếp xông thẳng đến ngôi trường mình yêu thích nhất.

Dưới bóng cây cuối hè, tôi lấy ra chiếc cà vạt đã cất kỹ bấy lâu.

"Trả lại 'con tin' cho anh."

Chu Thừa Uyên hơi luống cuống đón lấy, khẽ "ơ" một tiếng.

"Thật ra tôi cũng không hẳn là muốn nó lắm, hay là em giữ thêm một lát nữa nhé?"

"Nhưng bây giờ không cần nữa mà."

Chu Kỳ đã đi học lại rồi, nhìn thế nào cũng không cần giám sát nữa.

Chu Thừa Uyên nói: "Có phải em quên rồi không, tôi còn một chức năng nữa là bảo vệ sát sao."

Tôi hỏi: "Như vậy có tính là giở trò lưu manh không?"

"Tính sao?"

Tôi gật đầu, chỉ vào mình: "Em tính."

Kiểu như qua cầu rút ván, xay lúa xong giết lừa... à không đúng không đúng. Tóm lại là, dùng xong thì vứt, thật vô tình.

Trong ánh mắt rối rắm, lo lắng của Chu Thừa Uyên, tôi hỏi anh:

"Nếu em nói, sau này em vẫn cần anh giúp đỡ, anh có đồng ý không?"

Anh ngẩn người một chút, rồi bật cười.

"Cái này phải xem yêu cầu thế nào, cũng không khó lắm, chỉ là người tôi hơi đặc biệt, chỉ nghe lời vợ thôi."

Tôi thở dài.

"Vậy thôi vậy."

"Hả? Không đúng, không đúng, em nên nói là 'em sẽ làm vợ anh, để anh nghe lời em' chứ?"

Tôi không nhịn được cười nữa, quay người chạy về phía ánh mặt trời.

Thời gian sẽ không dừng lại ở đây.

Câu chuyện của chúng ta sẽ mãi đi về phía trước.

(Hoàn)