"Mạnh Noãn, cậu ở đâu?"
"Nghe thấy thì trả lời tôi đi, Mạnh..."
Chữ cuối cùng đột ngột dừng lại.
Chu Kỳ khựng lại, rồi cười.
"... Tìm thấy rồi."
6
Chu Kỳ hít sâu một hơi, lúc này dường như không còn vội vàng nữa.
"Mạnh Noãn, cậu làm tôi tìm muốn chết."
Cậu ta chậm rãi bước từ phía sau đến trước mặt tôi.
"Cái góc khuất này, cũng nhờ cậu mà… Mặt cậu sao vậy?"
Giọng Chu Kỳ chợt đổi, đưa tay định véo cằm tôi.
"Bỏ ra!"
Tôi mạnh mẽ gạt tay cậu ta, tức giận ngẩng đầu.
Mặt Chu Kỳ tối sầm: "Cậu đang đỏ mặt? Vì sao chứ?"
Cậu ta tức đến bật cười, tiếp tục chất vấn:
"Cậu lén lút ở đây làm gì với người khác sau lưng tôi hả?"
Tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy.
Cảm xúc quanh người cậu ta hung hăng đến mức như chỉ cần một mồi lửa là bùng cháy.
Tôi hơi sợ hãi nên nhìn về phía Chu Thừa Uyên cầu cứu.
Anh nhận được tín hiệu của tôi, lập tức tiến lên.
"Đủ rồi."
Chu Thừa Uyên nói: "Đừng dọa cô ấy nữa."
"Liên quan gì đến anh, anh xen vào chuyện của tôi và cô ấy làm gì?"
Chu Kỳ không chút do dự gầm lên, sự bực bội trong giọng cậu ta khiến tôi kinh ngạc.
Khoan đã, sao cậu ta lại phản ứng như vậy?
Chẳng phải người ta đồn rằng Chu Kỳ rất sợ anh trai mình sao, nhưng khi đối mặt với Chu Thừa Uyên, cậu ta dường như còn hung dữ hơn bình thường.
Tôi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Ngay giây tiếp theo, Chu Kỳ quay người đối diện với Chu Thừa Uyên, khó chịu hỏi:
"Tôi còn chưa hỏi anh đấy. Chu Thừa Uyên, sao anh lại ở đây?"
"Anh tôi đâu?"
7
Hả?
Khoan đã?
Đây là tình huống gì?
Chu Thừa Uyên không phải là anh trai của Chu Kỳ sao?
Vậy vừa nãy chẳng phải là tôi...?
Trong đầu tôi lập tức rối tung lên.
Mách lẻo nhầm người rồi, mà người này hình như còn rất yếu thế.
Thái độ của Chu Kỳ còn ngang ngược ngạo mạn hơn bình thường, cho thấy cậu ta không sợ Chu Thừa Uyên.
Hiện tại hai người đang giằng co, xem chừng sắp đánh nhau đến nơi.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, khi tôi vội đến muốn khóc thì Chu Thừa Uyên lên tiếng.
Anh lại rất bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, giải thích:
"Anh ấy có việc, nên tôi đến họp phụ huynh."
Chu Thừa Uyên vừa nói vừa tiến lên, nhẹ nhàng tách tôi và Chu Kỳ ra.
Anh quay lưng về phía tôi, cởi áo khoác tây trang, đưa tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu cũng trở nên lười biếng.
"Hơn nữa, anh họ cũng là anh, nói chuyện với tôi thì phải có chút lễ phép chứ—"
Âm cuối kéo dài, xé toạc không khí. Chu Thừa Uyên ra tay nhanh gọn, dứt khoát.
"Trời ạ! Chu Thừa Uyên, anh bị điên à?"
Chu Kỳ nổi trận lôi đình, lập tức phản công.
Tim tôi treo lơ lửng trên cổ họng, kết quả là...
Chu Thừa Uyên ra tay lanh lẹ, chỉ vài chiêu đã chiếm thế thượng phong.
Ơ? Hình như lại có vẻ đáng tin cậy rồi, nhưng chưa chắc, xem tiếp đã.
"Được rồi."
Chu Thừa Uyên dùng áo khoác quấn lấy Chu Kỳ, dùng sức siết chặt.
Làm xong những việc này, anh nghiêng người nói với tôi.
"Yêu cầu em đưa ra, tôi đều nhớ kỹ rồi."
Vì Chu Thừa Uyên vừa ra tay đánh nhau nên chiếc áo sơ mi trên người anh trở nên hơi xộc xệch, lại toát thêm vài phần khí chất thiếu niên ngang tàng.
Nhưng lời anh nói lại khiến vành tai tôi đỏ bừng.
"Yêu cầu gì? Vừa nãy hai người nói cái gì vậy!"
Chu Kỳ nhìn dáng vẻ của tôi giận dữ: "Mạnh Noãn, cậu lại đỏ mặt!"
"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc cậu và tên khốn này đã làm gì hả?"
Làm sao tôi có thể nói ra được chứ!
May mà Chu Thừa Uyên không cho cậu ta cơ hội chất vấn tôi nữa, quyết đoán túm lấy cậu ta rồi lôi đi.
Để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ, cùng với một chiếc cà vạt bị vứt xuống đất.