Tôi lấy điện thoại của chị chủ cửa hàng quần áo, gọi cho mẹ.
Gọi một lần, hai lần, mẹ đều không nghe máy.
Mãi đến lần thứ ba, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo, ai đó?”
Tôi cố nén lại bàn tay đang run rẩy của mình: “Mẹ ơi, mẹ đến quảng trường Vạn Đại đón con đi, vừa rồi có người liên tục theo dõi con.”
Tôi tưởng rằng sau khi nói xong, mẹ sẽ lo lắng và sốt ruột.
Nhưng tôi không ngờ rằng mẹ lại bật cười: “Châu Xán Xán, con tưởng mình là minh tinh à, về nhà mà cũng có fan cuồng theo dõi.”
“Thôi được rồi, mẹ đang tắm, con mau về đi.”
Nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, tôi chỉ cảm thấy lòng mình như chìm xuống đáy vực.
Tôi không muốn làm phiền chị chủ cửa hàng đưa tôi về.
Cũng không dám mạo hiểm đi bộ về nhà một mình.
Vì vậy, tôi đã gọi 110.