Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi đã thay đổi ý định. Bà không muốn thanh minh cho tôi nữa.
Bà nói: “Con chỉ là một đứa trẻ, cho dù cả mạng xã hội đang mắng con thì có ảnh hưởng gì đến con đâu?”
Mẹ tôi cho tôi chuyển trường, bà còn nói một cách nhẹ tênh: “Con cũng không phải là ngôi sao, sau này sẽ chẳng còn con nhớ đến chuyện nhỏ đó của con, sang trường mới ai còn biết con là ai.”
Mẹ lại đưa tôi đến nhà bà ngoại.
Bà không biết rằng, bao nhiêu năm nay, biệt danh “fan cuồng” vẫn luôn đeo bám tôi.
Tôi bị bạn học mắng là “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, bị bạn học dồn vào nhà vệ sinh uống nước bẩn, bị bạn học đe dọa mỗi ngày.
Fan hâm mộ của nam nghệ sĩ đó còn tìm đến nhà bà ngoại, viết chữ “chết” lên tường nhà, mỗi ngày gửi vòng hoa, gửi xác động vật đến nhà.
Chúng tôi cắn răng chịu đựng.
Vì mẹ.
Tôi đang là vì mẹ mà gánh tội.