Kiếm quang của Huyền Ảnh chợt lóe lên, đưa vào giữa mày của Diệp Linh Lang.
Một lát sau, kiếm quang biến mất.
“Việc này các ngươi đừng nói cho nàng biết, coi như chưa từng phát sinh, đỡ cho nàng không tin mà mỗi ngày cố gắng nhớ lại. Còn nữa, nhưng quỷ khí phù trên người các ngươi mau xé hết đi, dán lâu thế rồi cũng không sợ bản thân mình biến thành quỷ hay sao.”
Huyền Ảnh nhìn đám nhóc không đáng tin cậy này tức khắc đầu đau một trận, bọn họ thật sự không sợ c.h.ế.t à?
Nhiều năm như vậy qua đi, trời đất đã không còn dáng vẻ của năm đó nữa, ngay cả những đứa nhóc cũng không cùng một chủng loại với những người trước kia hay sao?
Đứa nào đứa nấy đều cậy mạnh, không biết trời cao đất dày.
Được rồi, cứ nhắm mắt làm ngơ vậy, Huyền Ảnh tự mình bay về trong nhẫn của nàng, sau khi tiến vào, một quả tử bị ném từ nhẫn ra ngoài.
“Làm gì, làm gì?”
Béo Đầu bị ném ra ngoài ngã dập mông, còn đang muốn hùng hùng hổ hổ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Diệp Linh Lang sắc mặt tái nhợt ngồi ở kia, còn đầy một người toàn là máu, nó lập tức thấy sợ hãi.
Xong rồi, xong rồi, nhanh như vậy đã phải tìm chủ mới hay sao?
Béo Đầu nhìn trái nhìn phải, nhưng ở đây nó không nhìn trúng một ai, vì thế nó kêu to lên.
“Diệp Linh Lang! Ngươi ngàn vạn lần không thể có vấn đề gì đâu!”
Nó nhảy dựng lên, đôi tay nắm lấy cổ áo Diệp Linh Lang dùng sức quơ quơ, xem nàng có phản ứng gì không, cả người Béo Đầu đều điên loạn.
“Tiểu sư muội? Tiểu sư muội?”
Mục Tiêu Nhiên gọi nàng hai tiếng, nàng cũng không phản ứng, mọi người ở đây đều sợ hãi.
“Thất thần làm gì? Mau mau mau, có d.a.o không?”
Béo Đầu vội vội vàng vàng chạy về nhẫn của Diệp Linh Lang tìm ra một con dao, đưa cho Mục Tiêu Nhiên, sau đó nó nhìn toàn thân một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng chỉ chỉ vào cái chân ở giữa.
“Cắt cái này đi!”
Mục Tiêu Nhiên sửng sốt.
“Nhanh lên! Đừng chần chừ!”
Mục Tiêu Nhiên biết trái cây đã sinh linh trí này vô cùng quý hiếm, thân thể nó có chứa rất nhiều linh khí quý hiếm, lực lượng vô cùng lớn, lớn hơn bất kỳ thiên tài địa bảo nào hắn từng thấy.
Vì thế, con d.a.o nhỏ của hắn cắn răng vun lên, cắt cái chân ở giữa của nó.
“A…” Béo Đầu khóc.
Mục Tiêu Nhiên vội vàng rửa sạch chân của Béo Đầu đưa vào miệng của Diệp Linh Lang, sau đó mau chóng lấy ra điềm tương dịch, một loại dung dịch ngọt ngào mà các loại sủng vật hệ thực vật yêu thích nhất.
Không bao lâu sau, Diệp Linh Lang dần dần tỉnh lại, nàng vừa mở mắt nhìn thấy ba người còn lại đang mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng nhăn mày lại.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Mọi người…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ba người khác đã bị nàng dọa sợ phát khiếp.
“Tiểu sư muội, muội không nhận ra chúng ta hay sao?” Lục Bạch Vi vội vàng hỏi.
“Không thể nào? La Diên Trung cũng cảm thấy quá đáng: “Ngươi không phải là lục thân (1) không nhận chứ? Ngươi có còn nhớ rõ ta là ai không?”
“Ta có quên hết tất cả mọi người hay không, có liên quan gì tới việc ta nhớ ngươi hay không chứ? Ta tuyệt đối không hề có con cháu nào giống như ngươi.”
……
Nghe xong lời này, Lục Bạch Vi bên cạnh không nhịn được mà cười to một tiếng.
Mở miệng đã có thể mắng mỏ như thế, còn tràn đầy ghét bỏ đối với La Diên Trung, thật đúng là không bị mất trí nhớ.
Mục Tiêu Nhiên cũng vì thế mà yên lòng, La Diên Trung tuy rằng bị mắng một câu cũng vô cùng khó chịu, nhưng tóm lại, nàng không có việc gì thì đúng là chuyện tốt.
Nếu không, nơi này toàn là những thứ kỳ quái như vậy, không có nàng thì bọn họ không thể ra ngoài được.
Diệp Linh Lang cúi đầu nhìn lên vết m.á.u trên quần áo của mình, cẩn thận nghĩ một hồi những việc lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ồ, hình như muội quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.”
Nghe được lời này, những người khác lập tức thấy vội vàng.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa!”
“Đúng vậy, hiện tại thân thể của ngươi có tốt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Ta nhớ ra rồi!”
Nghe nàng nói xong, ba người khác ngay tức khắc bị dọa sợ, sốt ruột nhìn nàng.
“Lúc trước khi còn ở bên ngoài Yến phủ, Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết của ta đã lĩnh ngộ đến tầng 2, vốn dĩ tưởng là đột phá được, kết quả La Diên Trung xảy ra chuyện, lúc sau lại gặp mấy nhóm người, thế nên đều quên hết cả mấy việt này, trách không được ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì chưa làm xong.”
…
Không phải, đã đến lúc này rồi, vẫn còn muốn nghĩ đến việc tu luyện?
“Thừa dịp hiện tại nơi này an toàn, trước tiên muội lĩnh ngộ một chút, mọi người giúp muội canh chừng nhé!”
Diệp Linh Lang nói xong, căn bản không cho những người khác có cơ hội phản ứng, thật đúng là vừa nhắm mắt lại đã đi vào trạng thái tu luyện.
Phượng Hoàng Thần Hỏa của nàng khắc chế những tà linh này, nhưng tu vi của nàng quá thấp, tầng lĩnh ngộ cũng quá thấp, dẫn tới việc đi tới đây quá là vất vả.
Dù là nói như thế nào, thì vẫn là tại nàng không đủ nỗ lực, nếu nàng thật sự đủ mạnh mẽ, Huyền Ảnh không cần phải xóa bỏ ký ức của nàng, Béo Đầu cũng không phải tự cắt cái chân thứ ba.
Cùng với rắn đen nhỏ trên cổ tay nàng cũng không cần phải hao hết chút sức lực vừa mới khôi phục không được bao nhiêu để cứu nàng.
Lần này chịu ấm ức nàng nhớ kỹ, lần sau có cơ hội nhất định sẽ là kết quả khác.
Diệp Linh Lang tiến vào trạng thái tu luyện, những người khác tâm tình thấp thỏm quan sát nàng một hồi, xác định nàng không bị sao mới thở dài nhẹ nhõm.
“Nàng giống như thật sự quên hết rồi.” La Diên Trung nhỏ giọng nói thầm: “Nếu là không quên thì lúc nãy nhất định sẽ hộc máu.”
“Đúng là như vậy.”
Lục Bạch Vi gật gật đầu, sau đó lấy từ trong nhẫn ra một túi linh quả bỏ vào trong miệng gặm, liên tiếp nhét vài cái vào miệng rồi bắt đầu xếp bằng đả tọa.
La Diên Trung sửng sốt một chút, không phải chứ? Người không đáng tin cậy như Lục Bạch Vi cũng bắt đầu tự giác rồi?
Hắn còn đang nghi hoặc, ánh mắt liếc tới phía Mục Tiêu Nhiên, mà hắn còn vào trạng thái tu luyện còn sớm hơn Lục Bạch Vi.
Vì đảm bảo an toàn, hắn còn triệu hồi Đằng Vân Bạch Hổ ra để thủ bên người bọn họ.
Nhìn thấy đám người Thanh Huyền Tông lại bắt đầu điên cuồng tu luyện, La Diên Trung nghĩ đến một đường gian nan này, đúng là nên tu luyện đề cao tu vi của bản thân.
Vì thế, hắn cắn răng lấy ra vài linh quả từ trong nhẫn ăn luôn, sau khi ăn xong thì nhanh chóng tu luyện.
Cũng may chuyến đi này thu hoạch được một t.h.i t.h.ể Hắc Yêu báo, còn có không ít đồ vật nhặt được ở tòa lầu Yến Phủ, tiền bạc dành cho tu luyện vẫn còn khá sung túc.
Thời gian trôi qua từng giờ từng giờ, Diệp Linh Lang mở mắt đầu tiên.
Nàng thành công đột phá tới tầng hai của Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, mãn thiên hỏa vũ.(2)
Tầng một là tinh hỏa liệu nguyên, nói đơn giản chính là đốt từ lòng bàn chân đốt lên, tầng hai là Mãn Thiên Hỏa Vũ, là đốt từ trên đầu xuống.
Đến lúc đối chiến, cùng một lúc dùng cả tầng một lẫn tầng hai, có thể khiến cho đối thủ không biết trốn đi đâu.
Nhìn thấy những người khác còn đang tu luyện, nàng vô cùng vui mừng, không có quấy rầy tới bọn họ, nàng đứng lên bắt đầu nghiên cứu nơi mà bọn họ đang ở.
Nơi này chắc là địa cung do Yến gia tạo nên, xung quanh mặt tường giống với con đường tiến vào địa cung Yến Phủ
Nếu suy đoán của nàng là không sai gì, thì người thả ra quỷ hồn chắc là đã tiến vào địa cung, sau đó trên đường đi thì phá hết địa cung.
Hắn từ điểm đột phá ra ngoài, tìm được vị trí của vực sâu, phá hỏng phong ấn phía trên vực sâu, thả hết những quỷ hồn đang ở vực sâu