La Diên Trung trên đường chạy đua với sinh tử, ra tiền tuyến đưa cơm chạy tới chạy lui mấy chục lần.
Mắt thấy lượng hàng dự trữ của Diệp Linh Lang sắp hết, tiểu Thao Thiết lúc trước vừa còn múa hát hiện giờ đầu đã gật gà gật gù gục xuống.
Rất nhanh, dưới ánh mắt của ba người bọn họ, người nó nghiêng xuống, ngã xuống đất ngủ rồi.
Nhìn thấy nó ngủ, những người khác mở to hai mắt, kích động đến nỗi muốn nhảy dựng lên, nhưng sợ nó bị đánh thức nên bọn họ đều rất nhẹ nhàng.
“Nó ngủ thật rồi à!”
So với sự hưng phấn của ba người khác, vẻ mặt của Diệp Linh Lang uể oải.
“Nếu nó không ngủ muội cũng chịu luôn rồi, bụng nó rốt cuộc là làm bằng gì không biết? Ta đã dùng tận mười bình thuốc mê dành cho nó.”
“Thuốc mê? Vì sao ngươi lại có nhiều đồ vật kỳ quái thế?” La Diên Trung trợn tròn mắt.
“Đây là lúc trước tứ sư tỉ luyện chế nước thuốc để chế phục Quỷ Vương, sau đó ta đã bảo tỉ ấy chuẩn bị cho ta mười bình được cải tiến cẩn thận, người bình thường chỉ cần uống một giọt là có thể ngủ mấy trăm năm.”
Nghe được lời này, những người khác không nhịn được mà khiếp sợ.
Một người dùng một giọt có thể ngủ mấy trăm năm, mà nàng làm đến tận mười bình là muốn làm chuyện lớn gì?
“Tiểu sư muội, nếu thọ mệnh của người kia không đến mấy trăm năm thì sao?”
“Vậy thì ngủ tới chết!”
Nhìn thì có vẻ không giống như là đang g.i.ế.c người, nhưng lại chính là g.i.ế.c người.
“Có gì mà kinh ngạc như thế? Không tin à? Muốn thử một chút không?”
Diệp Linh Lang đưa cái chai về phía trước, ba người khác sợ tới mức cùng nhau lùi về phía sau.
Người khác nói thử xem thì là uy hiếp, Diệp Linh Lang nói thử xem thì tám chín phần mười là nàng thật sự muốn thử xem.
“Hiện giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Diệp Linh Lang xoay người đi đến bệ đá, nhặt hết những viên thủy tinh bảy màu dưới đất lên.
“Diệp Linh Lang, thế mà ngươi còn nhớ rõ việc ta muốn dùng cục đá này! Quả nhiên là ngươi không có phụ ơn cứu mạng lần thứ ba của ta.”
Diệp Linh Lang nắm lấy lá xanh của Béo Đầu ném nó vào trong nhẫn, nó nói nhiều thật sự!
“Tiểu sư muội, muội nhặt cục đá này để làm gì?”
“Để làm nghiên cứu.”
???
Lại nghe mà không hiểu gì, nhưng mà không sao, bọn họ cũng không cần hiểu.
“Hiện tại chúng ta phải rời khỏi đây hay sao?”
“Đi thôi, ta tuyệt đối không để nó ăn vạ được!”
Trước khi đi, Diệp Linh Lang còn dán lên người Thao Thiết rất nhiều tấm bùa, dán đầy người nó luôn.
Sau khi dán bùa, nàng đi đến bên cạnh bệ đá của gian địa cung này, vừa tới nàng đã cảm thấy trận pháp ở phía trên nó hơi giống với ở gác mái tầng sáu.
Hiện tại nhìn kỹ, nàng lại càng chắc chắn, đây là trận pháp rời khỏi nơi này.
Vì thế, nàng chỉ cần hơi nghiên cứu một chút đã rõ ràng, tay nàng đặt lên trên một cây cột ấn một cái.
Ánh sáng lóe lên, bọn họ nháy mắt biến mất tại chỗ.
Có kinh nghiệm lần trước, lúc này khi bọn họ rơi xuống đất, tất cả mọi người đều đứng thẳng.
Sau khi đứng vững bọn họ trợn mắt thì phát hiện được bản thân lại về đến tầng sáu gác mái.
“Rời đi rời đi! Rốt cuộc chúng ta đã rời khỏi nơi quỷ quái kia rồi!”
La Diên Trung kích động kêu to, hắn không bao giờ phải nơm nớp lo sợ, lo lắng bản thân sẽ bị ăn luôn, cũng không cần phải làm chủ lò mổ nữa.
Hắn rốt cuộc có thể há mồm để thở một hơi thật lớn, một lần nữa làm chính bản thân mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hắn vừa mới kêu xong, bên cạnh đã có người kéo tay áo hắn, hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hách Liên Phóng và Hạ Tại Đình hai người vẫn còn ở tầng thứ sáu.
Lúc này bọn họ còn đang cầm kiếm, mang theo một đám đàn em từng bước một hướng tới gần chỗ bọn họ, sát khí trong đáy mắt không che giấu chút nào.
La Diên Trung vừa mới cảm thấy mình đã trở lại được cuộc sống mới, giờ lại ngốc trở lại.
Sự thay đổi giữa đại hỉ và đại bi như này thật sự quá nhanh rồi?
Hiện tại bọn họ có bốn người, hai Trúc Cơ hai Kim Đan, căn bản không đánh lại hai Nguyên Anh ở phía đối diện, tính mạng này vì sao lại chịu khổ như vậy chứ?
“Chạy ư? Các ngươi không phải là rất biết cách chạy trốn hay sao? Lục Bạch Vi, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không quý trọng, đến giờ đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, Tục Hỏa Châu và tính mạng của các ngươi, hôm nay đều phải lưu lại nơi này!”
Hạ Tại Đình gầm lên như điên, cảm xúc vô cùng kích động, hắn rất tức giận, giận muốn nổ tung.
Lúc này, bọn họ mới chú ý thấy toàn bộ tầng sáu đã thay đổi hoàn toàn, chắc là đám người Hạ Tại Đình đụng phải cơ quan tầng sáu, trong thời gian bọn họ biến mất, đám người Hạ Tại Đình phải đại chiến 300 hiệp với cơ quan tầng sáu.
Cuối cùng, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng cũng đã đánh bại cơ quan, thắng lợi kết thúc, nhưng cũng phải trả giá, hiện tại bọn họ vô cùng chật vật.
Trên mặt chỗ xanh chỗ tím, còn có không ít miệng vết thương, nhìn dáng vẻ bị đánh không ít.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Cũng khó trách bọn họ giận dữ như vậy, hai Nguyên Anh lớn như vậy, bị một tiểu Trúc Cơ đùa giỡn.
Chỉ thấy Hạ Tại Đình cùng Hách Liên Phóng sau khi nói lời ác độc thì không có một động tác thừa nào, đánh về phía bọn họ, nhìn dáng vẻ một lòng chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Mục Tiêu Nhiên khẩn trương rút kiếm chuẩn bị nghênh chiến, kiếm của La Diên Trung đã bị ăn mất, hắn tìm nửa ngày thì tìm thấy một thanh kiếm bằng sắt, chỉ tính vào khí thế đã thua rất nhiều.
Lúc này, chỉ có Diệp Linh Lang vẫn với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, vô cùng kiêu ngạo.
“Chuyện nhỏ, đừng hoảng hốt, chúng ta đã có lão đại che chở.”
Nghe thấy Diệp Linh Lang nói đừng hoảng hốt, những người khác ngay lập tức đều không hoảng hốt, theo bản năng cũng cong môi mỉm cười, mặt đầy kiêu ngạo giống với Diệp Linh Lang.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang nhanh chóng lấy ra từ nhẫn hộp quan tài, chuẩn bị thả Chiêu Tài ăn chút đồ ăn tươi.
Hộp của nàng vừa mới lấy ra, đột nhiên “uỳnh” một tiếng vang thật lớn, trần nhà tầng sáu bỗng nhiên bị phá thành một cái hố lớn.
Giây tiếp theo, nhảy xuống một con tiểu thú có cái đầu rất to. Nó tức giận kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn nó còn có chút vừa ngốc vừa đáng yêu.
“Con vật nhỏ này từ đâu tới?”
Đám người Hạ Tại Đình không để nó vào mắt, còn đang chuẩn bị đi qua nó để g.i.ế.c đám người Diệp Linh Lang.
Chỉ thấy lúc này đám người Diệp Linh Lang nguyên bản đang kiêu ngạo vô cùng, giờ trở nên hốt hoảng, bị dọa đến mức xoay người chạy trốn.
“A a a!”
Quay người cũng quá nhanh đi!
Vừa mới nghĩ là sẽ nhặt được bảo bối, ai dè giây tiếp theo lại bị bắt làm người hầu, vừa nghĩ sẽ được tự do, tiếp theo lại gặp phải tử địch, vừa nghĩ rốt cuộc có thể trải qua một hồi ngầu lòi bá cháy, kết quả lại bị đuổi giết!
Cốt truyện cứ lên xuống phập phồng thế này, nếu trái tim không đủ cứng rắn thì thật sự không thể sống nổi.
Nhìn thấy đám người Diệp Linh Lang chạy trốn, Hách Liên Phóng và Hạ Tại Đình nhịn không được mà cười lạnh.
“Ta còn tưởng các ngươi rất bản lĩnh kia đấy! Hóa ra vẫn là đang cố gắng giả vờ.”
“Một đám cùi bắp các ngươi thế mà còn muốn chạy? Nằm mơ! Các ngươi một cái đều không thể chạy thoát! Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của các ngươi!”
Hai người vừa nói vừa mang theo người đuổi nhóm người Diệp Linh Lang xuống tầng năm.
Vừa đuổi theo lại vừa ném pháp quyết về hướng bọn họ, không ngừng ngăn trở bọn họ chạy trốn, thành công làm cho bọn họ dừng lại.
“Đừng đánh huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, các ngươi cũng mau chạy đi thôi!” La Diên Trung vừa khóc vừa nói.
“Đồ ngu!” Hách Liên Phóng mắng.
Lúc này Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười, nàng quay đầu lại.
“Được, có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy, cứ đứng đó, đứng im đó được quá ba giây, ta đem đầu của hắn cho ngươi!”
La Diên Trung không hề trêu ai chọc ai: ???
Vì sao ngươi cùng hắn đánh đố lại dùng đến đầu của ta?