Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 140: Ta sợ ngươi làm Thái Tử điện hạ nhà ta bị thương



Trên mặt Hạ Tại Đình lộ ra một nụ cười dữ tợn, hắn toàn lực vận chuyển linh lực đụng vào thanh bảo kiếm kia, mạnh mẽ nhổ bảo kiếm ra.

Nhưng thanh kiếm không nhổ lên được, mà cơ quan tầng năm lại bị khởi động một lần nữa, đang lúc hắn tươi cười đầy mặt chờ mọi người cùng nhau chịu tai ương, Diệp Linh Lang chạy tới đầu kia của linh đường, tùy tay xoay một chút các nút trên tủ, cơ quan lập tức dừng lại.

Dáng vẻ nhẹ nhàng quen thuộc kia, làm giống như là ở nhà mình chơi đồ chơi của mình vậy.

Nụ cười dữ tợn ở trên mặt Hạ Tại Đình lập tức biến mất.

Lại là con nhóc này!

“Vì sao ngươi biết phương pháp đóng cơ quan này?”

“Trong nguyên tác có viết, lần đầu tiên ngươi chạm vào ta đã biết.”

Câu đầu tiên nghe không hiểu, nhưng câu thứ hai đủ cho Hạ Tại Đình lần nữa điên cuồng.

“Lúc trước ngươi đã biết? Vì sao ngươi lại không đóng lại?”

“Vì cái gì ta phải giúp ngươi đóng cơ quan? Chúng ta quen thuộc sao? Tuy là ta có rất nhiều tỉ phu, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là một trong số đó.”

???

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Vì sao lại có một con nhóc loại này? Nàng là từ đâu tới? Vì cái gì nàng vừa phiền phức vừa đáng ghét như thế?

“Vậy vì sao bây giờ ngươi lại muốn tắt đi?”

“Ta sợ ngươi khiến cho Thái Tử điện hạ nhà ta bị thương!”

???

Nàng đang nói thứ gì? Yêu thú ăn người kia từ khi nào biến thành Thái Tử điện hạ nhà nàng? Tu Tiên giới từ khi nào có Thái Tử? Bọn họ là người cùng thế giới hay sao?

Thao Thiết nghe được lời này nháy mắt ngẩng đầu, vẻ mặt vênh váo, nó rất hưởng thụ những lời này.

Hạ Tại Đình lại bị Tiểu Diệp của quán nướng làm cho tức điên rồi, hắn lại lần nữa vận chuyển linh lực để khởi động cơ quan linh đường.

Lúc này Thao Thiết nheo đôi mắt, đi qua mọi người ngoạm tới Hạ Tại Đình, Hạ Tại Đình sợ tới mức mau chóng lui lại.

Chỉ thấy yêu thú hung ác kia vừa mở miệng đã nuốt luôn thanh tuyệt thế bảo kiếm của Thành Chủ vào miệng, khi nhai còn phát ra tiếng vang rột roạt, khiến cho mọi người ở đây sợ tới mức chân mềm nhũn.

Con yêu thú không nhìn ra cấp bậc này rốt cuộc là giống loài gì? Vì sao lại hung tàn như vậy?

Bọn họ vốn tưởng rằng tuyệt thế bảo kiếm này bị ăn luôn cũng đủ hung tàn, không nghĩ tới còn có việc hung tàn hơn.

Nó thậm chí khiêu khích cười lạnh một tiếng, quay người lại ăn sạch toàn bộ kiếm trong linh đường, thời gian chỉ mất vài giây, quả là có thể hình dung bằng gió cuốn mây tan, nhanh đến mức làm người ta líu cả lưỡi. Thật là đáng sợ!

Trong khi những người khác còn đang chấn động không thôi, Thao Thiết kia một lần nữa phi về phía Hạ Tại Đình, bức hắn tới một góc không chỗ trốn.

“Ngươi đừng tới đây, cứu ta! Cứu ta! Hách Liên huynh cứu ta!”

Nhìn thấy Hạ Tại Đình đã trốn không thoát, Hách Liên Phóng khẽ thở dài một tiếng, hắn nói: “Nếu có cơ hội, ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Hắn vừa mới dứt lời, Diệp Linh Lang vội vàng hô to một tiếng: “Thái Tử, hắn muốn chạy trốn, ăn cái kia đã!”

Thao Thiết quay đầu lại, nháy mắt nhào tới chỗ Hách Liên Phóng, nhưng đã không kịp, hắn dùng bảo mệnh phù của Liệt Dương Điện, vừa xé bảo mệnh phù, hắn biến mất tại chỗ.

Thao Thiết rất tức giận, vừa chuyển đầu dùng tất cả lửa giận lên những người còn lại, nó mở miệng nuốt một ngụm, ăn tất cả tại chỗ, khi nhai còn cố ý phát ra tiếng nhồm nhoàm, khiến cho những người sống còn lại không còn một chút khí lực nào.

Sau khi ăn những người khác, chỉ còn dư lại Hạ Tại Đình ở một góc.

Thao Thiết đi từng bước một về phía Hạ Tại Đình.

“Không cần, không cần! Vi Vi tới cứu ta đi, ta là phu quân tương lai của ngươi, nếu ta chết, ngươi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ta lập tức trở về đốt pháo tổ chức sân khấu kịch, rải bao lì xì cho người qua đường, thông báo cho toàn bộ thiên hạ là ta đã thoát khỏi tên cặn bã như ngươi, có được tự do!”



“Vì sao ngươi lại hận ta như thế?”

“Bởi vì ta biết sự thâm tình của ngươi chỉ là diễn trò trước mặt tiền bối, ta tận mắt thấy ngươi diễn mười mấy năm, nhìn ngươi đã lừa gạt tất cả người nhà ta, bọn họ tình nguyện tin ngươi cũng không thèm tin ta.”

“Ta đã thấy ngươi g.i.ế.c người không chớp mắt, chỉ bởi vì cái liếc mắt đó ta đã gặp ác mộng một tháng, ta chỉ vì muốn thoát đi mà không chút do dự đã gia nhập Thanh Huyền Tông.”

“Nhưng mỗi ngày ta đều vẫn sợ hãi, sợ một ngày nào đó ngươi dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi hướng về nhà ta, ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn lại không thể nào thay đổi, cho nên ta hy vọng ngươi chết, c.h.ế.t càng sớm càng tốt.”

Hạ Tại Đình vừa nghe Lục Bạch Vi nói xong từng câu từng chữ, cả người hắn đều ngây dại.

Việc này Lục Bạch Vi chưa từng nói với hắn, hắn căn bản không cảm thấy được.

Trên thực tế, trước kia Lục Bạch Vi cũng chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, bình thường nàng thoạt nhìn vô cùng tùy tiện, nhưng là chuyện giấu trong lòng so với ai cũng giấu kín mít.

Kỳ thật, nàng không muốn tiểu sư muội biết mình là vì trốn Hạ Tại Đình mới lén lút đi tham gia đại hội thu đồ đệ, sau đó đồng ý với lời mời của sư phụ mà vào Thanh Huyền Tông.

Như vậy nhìn nàng có vẻ ngay từ đầu đã có tâm tư không thuần.

Nhưng đến giờ phút này, nàng vẫn không nhịn nổi, nói ra tất cả những bí mật sâu nhất trong lòng.

Có lẽ nàng tin tưởng từ trong tiềm thức, ngũ sư huynh và tiểu sư muội sẽ không vì động cơ không thuần khiết lúc trước của nàng mà không đối với nàng chân thành.

Hạ Tại Đình cười, hắn đứng ở trong góc cười phá lên.

“Không ngờ ta sẽ bị hủy vào ngày hôm nay, ta khổ tâm thiết kế nhiều năm như vậy, thế mà lại bị hủy ngày hôm nay, hủy trong tay tiểu sư muội của ngươi!”

“Ngươi cảm giác không sai, ta là dụng tâm kín đáo, nếu việc của ta thành công, Lục gia các ngươi…”

Câu nói kế tiếp Hạ Tại Đình còn chưa kịp nói, hắn chỉ là nở nụ cười, cười đến phát rồ, cười đến nỗi bộ mặt dữ tợn.

Đến mức ngay cả La Diên Trung nhìn thấy cũng cảm thấy bản thân còn đẹp hơn hắn.

“Đã tương đối rồi, các ngươi nói chuyện xong chưa? Thái Tử điện hạ không chờ nổi muốn ăn thịt tươi! Không cần ỷ vào việc chính mình là nô bộc duy nhất của Thái Tử điện hạ mà cậy sủng sinh kiêu! Làm nhanh lên làm nhanh lên!”

“Thái Tử điện hạ, nói xong rồi, ngài từ từ ăn.”

“Đáng chết! Lục gia các ngươi tất cả đều đáng chết! Lục gia các ngươi trên mặt thì cùng với Hạ gia chúng ta không giấu giếm gì, nhưng sau lưng lại gạt Hạ gia giấu giếm… A…”

Tất cả những lời nói của Hạ Tại Đình đều kết thúc trong tiếng hét thảm.

Lúc này, một bàn tay nhỏ che đôi mắt của Lục Bạch Vi.

“Sư tỉ đừng nhìn.”

“Tiểu sư muội, ta muốn nhìn, tận mặt nhìn thấy đồ vật ra vẻ đạo mạo này, vọng tưởng hủy đi Lục Gia của ta bị xé nát gặm cắn! Cha mẹ ta đối với hắn rất tốt, giống như một nửa con trai. Anh trai của ta đối với hắn tin tưởng bao nhiêu, dù là có cái gì cũng chia sẻ với hắn.”

Nếu không phải là trong khi Lục Bạch Vi nói những lời này, trong lòng bàn tay của Diệp Linh Lang đều là nước mắt, nàng đã thực sự tin trái tim nàng có thể cứng rắn mà thừa nhận được hình ảnh như vậy.

“Sư tỉ, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Về sau sẽ không còn có ai có chủ ý làm hại Lục gia nhà tỉ nữa, những ác mộng năm đó của tỉ vĩnh viễn đều là giấc mộng, theo thời gian sẽ trôi đi, không tồn tại nữa.”

Rất lâu sau Lục Bạch Vi không nói gì, mà La Diên Trung bên cạnh không nhịn được mà xen mồm vào một câu.

“Diệp tử tỉ, ngày thường ngươi mắng người thì thẳng thắn như vậy, không nghĩ tới khi dỗ dành người khác lại thâm sâu như thế, lời nào lời ấy đều vô cùng có văn hóa.”

Diệp Linh Lang buông tay, nện một phát lên đầu La Diên Trung.

“Thi đại học ngữ văn được điểm tuyệt đối, mỗi một bài luận văn đều được nhận thưởng, ngươi dám nghi ngờ trình độ ngữ văn của ta?”

Tiểu La nghe không hiểu, nhưng Tiểu La cảm thấy vô cùng lợi hại.

:))


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com