“Như vậy nghĩa là, Yến gia sở dĩ dán qua loa mấy tấm bùa như thế, là bởi vì bọn họ không dám chạm vào, càng chạm vào càng dễ vỡ, cho nên bọn họ cho rằng viên thần thạch bảy màu này vô cùng yếu ớt, phải viết lời nhắc nhở lên lá bùa.” Mục Tiêu Nhiên nói.
“Hóa ra đồ vật mà bọn họ bảo hộ nhiều năm như vậy, vốn là cần phải vỡ. Trách không được chỉ bằng sức lực của Béo Đầu, vừa chạm vào đã nứt ra.” Lục bạch Vi vừa nói vừa không nhịn được mà bật cười.
“Cho nên ta suy đoán thần thạch bảy màu kia là có thể phong ấn hung thú thượng cổ này, sự thật chứng minh ta đoán đúng rồi. Ta lấy những mảnh nhỏ của thần thạch kia làm vòng cổ, ở trên đó lại khắc lên phù văn mới, lúc này mới phong ấn được sức mạnh của nó”.
“Không đúng.” La Diên Trung gãi đầu: “Vừa nãy không phải ngươi cùng với chúng ta nướng thịt hay sao?”
“Ta không thể vừa nướng thịt vừa nghiên cứu thần thạch làm vòng cổ, à không, đồ trang sức hay sao?” Diệp Linh Lang kiêu ngạo cười: “Nhất tâm nhị dụng học thần cơ thao.” (1)
…
Nói chuyện phiếm như vậy không thoải mái tí nào.
Nếu nói chuyện phiếm không thoải mái, vậy tiếp tục ăn thịt đi, bọn họ tu tiên lâu như vậy đã không nhớ rõ lần trước ăn thịt là khi nào, ngẫu nhiên thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống vẫn rất vui vẻ
Ăn xong chầu này bọn họ sẽ phải dọn dẹp một chút rồi rời khỏi nơi này, cho nên chút thời gian cuối cùng vẫn cần trân trọng.
“Một tháng sau các ngươi có tham gia Võ Hội Đỉnh Phong không?” La Diên Trung đột nhiên hỏi.
“Sẽ tham gia.”
“Thế thì thật tốt quá, hai tháng nữa chúng ta có thể gặp lại rồi.”
“La Diên Trung, ta cảm thấy ngươi có vẻ rất tốt, chỉ là mọi việc đều suy nghĩ đến chiều hướng tốt đẹp”
“Nếu không thì có chuyện gì không tốt hay sao?”
“Ngươi không nghĩ tới việc lần này sau khi trở về Liệt Dương Điện lại không giữ được tính mạng mà ra ngoài hay sao? Thủ tịch đại đệ tử Hách Liên Phóng nhà các ngươi đã chạy mất rồi, nếu hắn nhìn thấy ngươi, ngươi có còn sống sót đến Võ Hội Đỉnh Phong không?”
La Diên Trung sửng sốt, sao hắn lại có thể quên việc này nhỉ?
Cùng bọn họ lâu rồi, cảm thấy Diệp Tử Tỉ bọn họ toàn thắng lại thu hoạch thật lớn, lại cứ nghĩ là bản thân mình cũng toàn thắng.
“Không có cách nào, ai bảo đại tông môn của các ngươi ai cũng có bảo mệnh phù chứ! Bảo mệnh phù này phải dùng huyết khí của bản thân nuôi dưỡng nhiều năm, đảm bảo vận mệnh của bản thân tương liên cùng lá bùa, vô cùng trân quý, nhưng thời khắc mấu chốt thực sự hữu dụng, đến nay ta còn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải, vì thế mới để hắn chạy thoát.”
“Vậy thì… phải làm sao bây giờ?”
“Nể tình ngươi nhiều ngày như vậy khá thành thật, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng vậy!” Diệp Linh Lang vui vẻ cười nói: “Ta sẽ giúp ngươi hoá trang.”
“Hoá trang? Ngươi, ngươi giúp ta?”
La Diên Trung sợ tới mức nhanh chóng bịt kín mặt hắn, tuy rằng nói hắn không đẹp, nhưng ít nhất là không xấu, hiện tại nếu mà hoá trang, hơn nữa vẫn là tự tay Diệp Tử Tỉ xuống tay.”
Vì sao vừa nghe đã thấy hoảng hốt chứ?
Nghe được lời này, ngay cả Lục Bạch Vi và Mục Tiêu Nhiên cũng kích động quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn hắn, tại chỗ hoá trang đó, bọn họ còn chưa bao giờ thấy đâu, nghe thật là thú vị.
“Yên tâm, ta có kinh nghiệm, lại đây lại đây!”
Diệp Linh Lang cười đi về phía La Diên Trung, La Diên Trung sợ tới mức ngồi co ro trong góc tường.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu không chỉnh lại mà về đến nơi bị Hách Liên Phóng nhận ra thì càng không có lời tí nào.
“Diệp, Diệp Tử Tỉ thật sự đáng tin sao?”
“Được, chỉnh xong nếu ngươi không hài lòng, lúc nào cũng có thể biến trở về hình dáng cũ.”
Chính là những lời này, khiến cho La Diên Trung hoàn toàn từ bỏ chống cự.
“Hãy nhìn ta, Đại Trọng Sinh Thuật!”
???
Cái gì đây?
Với tâm tình thấp tha thấp thỏm, La Diên Trung đợi mười lăm phút.
“Xong, chỉnh xong rồi!”
Lời này vừa nói, trái tim phập phồng không yên của La Diên Trung rốt cuộc yên bình trở lại.
Sau khi an tâm, hắn nhìn thấy biểu tình Mục Tiêu Nhiên khiếp sợ, lại nghe tiếng cười như điên của Lục Bạch Vi
Xong rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Diệp Tử Tỉ, ngươi rốt cuộc làm gì thế? Ngươi không phải là nói ngươi có kinh nghiệm hay sao?”
“Đúng là có kinh nghiệm nhưng không nhiều lắm, không chuyên nghiệp!”
?
“Lần trước có chỉnh dung cho Béo Đầu, sau khi chỉnh xong nó khóc lóc bắt sư tỉ của ta phải chỉnh lại, nó nói không bao giờ tin tưởng ta nữa, ta vốn là định lần này chứng minh bản thân để rửa mối nhục xưa, ai ngờ lại thêm một lịch sử đen tối.”
…
Đây là lịch sử đen tối của nàng sao? Đây rõ ràng là thời khắc đen tối của hắn!
La Diên Trung khóc lóc lấy ra một cái gương từ trong nhẫn, sau khi xem xong thì khóc càng to.
Cái này cmn là quái vật từ đâu tới? Là cái loại mà ra cửa sẽ bị người ta coi là yêu thú mà trực tiếp xử lý đó!
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Việc nhỏ, đại trọng sinh thuật của ta chỉ có thể làm cho lông dài ra chứ không thay đổi được da thịt, bản thân ngươi lấy thanh đao cắt bỏ những chỗ ngươi không thích là được rồi! Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, còn lại thì giao lại cho chính ngươi, ngươi nếu cắt sai thì ta không đội cái nồi này!”
…
Nàng đã tìm được lý do không nhận nồi rồi.
Vì thế, Diệp Linh Lang xoay người rời đi, đúng lý hợp tình.
La Diên Trung chỉ có thể khóc lóc một lần nữa tìm một góc vắng vẻ tự mình cạo lông, vừa cạo còn vừa phải khống chế bản thân không bị run tay.
Thật quá khó, đã chia tay đến nơi rồi còn làm khó nhau như vậy.
Lúc đó, Diệp Linh Lang đang ôm Thái Tử chơi đùa, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài gác mái truyền đến tiếng bước chân của một đám người cùng với giọng nói của Diệp Dung Nguyệt, nàng vội vàng đứng lên.
Đoàn vai chính sắp tới rồi.
Không xong, Diệp Dung Nguyệt muốn tìm thanh kiếm bị Thái Tử nuốt mất.
Hiện tại nàng đi lên nhìn thấy bọn họ ở chỗ này, tất cả kiếm, bao gồm cả thanh kiếm kia của thành chủ đều không còn, nàng có thể tức giận đến mức kích động tình lang của nàng động thủ đánh Diệp Linh Lang không?
Một là thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành, một là Tam điện hạ của Yêu giới Hồ tộc, tất cả đều có hào quang vai chính, đánh nhau một trận thì không nhất định là đánh thua, nhưng đánh lộn thì không có lãi, không nói đến sẽ lưỡng bại câu thương, có thắng cũng chẳng được gì.
Nhưng mà vấn đề không lớn, cái này nàng có thể giải quyết.
Nàng sờ soạng nửa ngày, lấy ra một linh kiếm bình thường.
“Thái Tử, mượn răng của ngươi dùng một chút.”
Thái Tử trước khi bị lừa mượn răng:???
Thái tử sau khi bị lừa mượn răng: !!!
Mắt thấy nàng lấy răng của mình khắc lên thân kiếm xấu xí kia một đống những thứ linh tinh vớ vẩn, Thái Tử tức giận đến mức duỗi chân.
Diệp Linh Lang đánh một cái vào m.ô.n.g nhỏ của nó.
“Làm xong mang ngươi đi ăn buffet”
Dựa theo ký ức của nàng, điêu khắc được tám chín phần Diệp Linh Lang cuối cùng cũng buông Thái Tử ra.
“Béo Đầu, mượn nước trái cây của ngươi dùng một chút.”
Lúc đó, Béo Đầu còn đang mải xem phim hoạt hình cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi m.ô.n.g nó bị kiếm cắt một nhát, còn bị lấy nước trái cây, Béo Đầu giận dữ kêu to.
“Mười bốn tấm tử bái phù.”
Sau khi nàng dùng hết trí tuệ làm xong, vừa lòng cắm thanh kiếm ở phía sau linh bài của Yến Chấn Xuyên.
Hình dáng thanh kiếm kia giống đến bảy tám phần, hoa văn cũng giống, quan trọng là, trên mặt còn có linh khí bốc lên, vừa thấy giống như là sắp sinh linh trí.
À, còn kém một chút sát khí nữa, chủ nhân của thanh kiếm này là c.h.ế.t trận nên trên mặt kiếm có sát khí, vì thế nàng lại kéo Chiêu Tài dỗ dành một chút, cuối cùng xong xuôi.
Hoàn mỹ.
Vừa lúc nàng chuẩn bị xong, uỳnh một tiếng, đoàn vai chính lóa sáng lên sân khấu.
_______
(1) Nhất tâm nhị dụng, học thần cơ thao: Thứ nhất là nghĩ, thứ hai là làm, khả năng cơ bản của học thần (học thần chính là thần đồng đó cả nhà)