Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 156: Ta muốn toàn bộ tư liệu của Thanh Huyền Tông



Trong nháy mắt, toàn trường yên lặng hai giây.

Thất Tinh Tông từ trên xuống dưới, từ chưởng môn trưởng lão đến đệ tử đều trợn mắt há mồm, tiếng hò hét cũng giữ lại trong cổ họng.

Bọn họ hiểu là sự chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan là vô cùng lớn, nhưng làm đệ tử tinh anh của tứ đại tông môn, ít nhất cũng có thể chịu đựng một chút chứ?

Nhiều năm bọn họ tham gia Võ Hội Đỉnh Phong như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy đệ tử nhà mình ngay từ đầu đã bị hạ gục trong nháy mắt.

Người này rốt cuộc là có thực lực gì? Không thể nào là vừa mới đột phá Nguyên Anh đi? Chẳng lẽ còn là Nguyên Anh hậu kỳ?

Không thể có chuyện đó!

Loại thiên tài này, vì sao trước kia bọn họ chưa từng nghe thấy?

Trong lúc bọn họ còn đang khiếp sợ không thể tin, trong sân luận võ yên lặng bỗng nhiên nổ ra một tiếng reo hò chói tai ầm ĩ, âm thanh vui mừng có vẻ không phù hợp với sự yên ắng phía Thất Tinh Tông.

“Đại sư huynh thắng rồi! Đại sư huynh vô cùng lợi hại! Đại sư huynh! Đại sư huynh!”

Lục Bạch Vi Vừa kêu, đội cổ vũ ngay lập tức lên tiếng, không khí tăng cao, khán giả không phải Thất Tinh Tông đều vỗ tay theo bản năng.



Kêu la cái gì? Chưa từng thắng hay sao?

Lúc này, chưởng môn và trưởng lão của Thất Tinh Tông vèo một cái đồng thời quay đầu về phía Diệp Dung Nguyệt và Tạ Lâm Dật, cùng với đám đệ tử dưới tòa Triệu Dương Hoa trưởng lão.

“Hiện tại ta cần phải biết toàn bộ tư liệu của Thanh Huyền Tông cùng với Bùi Lạc Bạch! Nói ra tất cả những điều các ngươi biết!”

Sau khi chưởng môn nói, vốn tưởng rằng các đệ tử sẽ tranh nhau nói, biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm, thế nhưng không nghĩ tới là không có ai mở miệng trả lời câu hỏi của bọn họ!

Chưởng môn cùng trưởng lão ngây người, bọn người Tạ Lâm Dật cũng bị áp lực mà ngây người.

Phải trả lời như thế nào đây?

Đầu tiên, bọn họ hoàn toàn không biết điều gì về Thanh Huyền Tông cả, còn Bùi Lạc Bạch bọn họ chỉ từng thấy một lần, chỉ biết người này là Nguyên Anh thôi.

Tiếp theo, đối với Thanh Huyền Tông, bọn họ chỉ biết về Diệp Linh Lang thôi, Diệp Linh Lang chỉ là một Trúc Cơ, chưởng môn trưởng lão có muốn biết không?

Cuối cùng, cho dù là họ muốn biết bọn họ cũng không nói nên lời đâu, chuyện mất mặt như thế, quên đi không được à?

Đúng lúc bọn họ còn chưa biết mở miệng như thế nào, chưởng môn trưởng lão lập tức càng nổi giận.

Buồn cười!

Thất Tinh Tông vừa mới bị làm nhục như thế, kết quả đám đệ tử này không có đứa nào phối hợp, lại càng tức giận!

“Dung Nguyệt sư muội, hay là muội nói đi, không phải là em gái của muội gia nhập Thanh Huyền Tông hay sao? Chắc là muội hiểu biết nhất!”

Tạ Lâm Dật vừa mở miệng, Diệp Dung Nguyệt lập tức trợn tròn mắt.

Trong thời khắc mấu chốt, thế mà Tạ Lâm Dật đẩy mình ra đỡ đòn?

Đại sư huynh thường ngày yêu nàng thương nàng gìn giữ nàng đâu mất rồi?

Cho nên, tình cảm sẽ biến mất hay sao?

“Dung Nguyệt, con nói đi!”



Trong thính phòng, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung theo dõi trận đấu của Thất Tinh Tông chạy về báo tin.

“Chưởng môn, trưởng lão! Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!”

“Có chuyện gì? Thất Tinh Tông xuất hiện tài năng tuyệt thế hay sao?”

“Không phải, đệ tử Thất Tinh Tông bị một đệ tử Thanh Huyền Tông vô danh đánh thắng chớp nhoáng, đệ tử Thanh Huyền Tông kia có tu vi Nguyên Anh, tên là Bùi Lạc Bạch!”

“Thanh Huyền Tông?” Liễu Nguyên Húc khiếp sợ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Tông môn này chưa từng nghe, các ngươi có biết không?” Chưởng môn Ẩn Nguyệt Cung nghi hoặc: “Mau nói cho ta nghe một chút Bùi Lạc Bạch là chuyện gì?”



Không biết Bùi Lạc Bạch, chỉ biết Diệp Linh Lang có được không?

Thôi, Diệp Linh Lang hắn cũng không quen biết.

Bên ngoài võ đài luận võ, đệ tử Liệt Dương Điện cũng vội vàng chạy về báo cho chưởng môn nhà mình.

“Một tông môn ở góc xó xỉnh nào? Ngươi lặp lại lần nữa?” Chưởng môn Liệt Dương Điện không tin được mà hỏi.

“Hắn nói là Thanh Huyền Tông.” Hách Liên Phóng tái mặt nói.

“Ngươi đã từng nghe sao? Mau nói cho vi sư toàn bộ tình hình về Bùi Lạc Bạch này đi, điều này rất quan trọng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Bùi Lạc Bạch là ai?

Hắn chỉ biết Diệp Linh Lang.

Thôi đi, vẫn là không biết thì hơn.

Lúc đó, một đám đệ tử Thanh Huyền Tông còn đang nhiệt liệt nghênh đón đại sư huynh của bọn họ chiến thắng trở về.

“Thật ra, ta có chút nghi ngờ.” Diệp Linh Lang nhỏ giọng nói: “Giống như muội rõ ràng là đồ bỏ đi không bị người khác phát hiện thì không sao, nhưng thiên phú của đại sư huynh rõ ràng ưu tú như vậy, làm sao sư phụ có thể nhặt được của hời từ đại hội thu đồ đệ chứ? Sao không bị các tông môn khác đoạt mất?”

Nghe thấy vấn đề này, nhị sư tỉ Kha Tâm Lan cười cười nói với nàng.

“Đệ tử của sư phụ hầu hết là tự mình nhặt được ở bên ngoài, bộ phận rất nhỏ mới là nhặt được ở đại hội thu đồ đệ.”

“Hả?”

“Nếu không thì sao, muội không thấy mỗi một nam đệ tử của tông môn chúng ta linh căn ưu tú như vậy, thiên phú lại cao như thế, người của các đại tông môn đều bị mù hay sao? Cũng chỉ có năm người chúng ta là nhận ở đại hội thu đồ đệ thôi.”

Diệp Linh Lang sửng sốt.

Nói cách khác, chỉ có nhị sư tỉ Kha Tâm Lan, tam sư tỉ Mạc Nhược Lâm, tứ sư tỉ Hoa Thi Tình, ngũ sư tỉ Lục Bạch Vi cùng với nàng là nhận ở đại hội thu đồ đệ.

Năm người các nàng đều là linh căn bình thường, các tông môn khác chướng mắt là bình thường, nhưng chỉ nhìn linh căn thì không thấy được các nàng đều có sở trường riêng.

Như vậy xem ra, ánh mắt của sư phụ mới vô cùng đáng sợ.

“Vậy các sư huynh khác là nhặt được ở đâu?”

“Thế thì phải hỏi sư phụ hoặc là hỏi bọn họ, một mầm non tốt như thế, vì sao lại bị sư phụ lừa về chứ?”

“Vậy còn đại sư tỉ?”

“Đại sư tỉ thì càng thần bí, khi chúng ta tới tỉ ấy đang bế quan, chưa từng gặp mặt.”

Vừa mới nói xong, đại sư huynh Bùi Lạc Bạch đã chạy tới trước mặt nàng, cười với nàng vô cùng ôn hòa.

“Sao ngẩn người như thế? Tiểu sư muội? Vừa nãy có thấy đại sư huynh luận võ chưa?”

Nói xong còn duỗi tay xoa đầu nàng.

“Thấy.”

“Không lười biếng đúng không?”

Diệp Linh Lang sửng sốt.

“Không có.”

“Vậy thì về sau có thể hủy bỏ yêu cầu cho Béo Đầu tuần tra được không?”

Bùi Lạc Bạch vừa nói, ba sư huynh còn lại cũng đồng lòng nhìn lại.

Tiểu sư muội đã sớm quen thuộc với những sủng vật kỳ quái đó, nhưng bọn họ còn chưa quen đâu!

Béo Đầu tới tuần tra thì thôi đi, nhưng vì sao Thái Tử cũng tới? Chỉ sợ ngày nào đó ngay cả Chiêu Tài cũng bay trên nóc nhà, cái này ai mà chịu nổi?”

“Được rồi, để muội bảo Béo Đầu đừng tới nữa.”

Bốn sư huynh tức khắc vui vẻ.

“Có rảnh thì muội sẽ tự tới.”

Bốn vị sư huynh ngay lập tức cứng đờ.

“Thôi vẫn để Béo Đầu đến đi, ta sợ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của muội.”

Các sư huynh khác cũng lắc lắc đầu.

“Hả? Thôi được rồi.”



Diệp Linh Lang cúi đầu nhìn lịch thi đấu trong tay.

“Mau mau đi thôi, cần phải đến trận tiếp theo, đội cổ vũ chú ý đuổi kịp.”

Lúc đó, Đinh Gia Bằng còn đắm chìm ở một chưởng mà hôm qua Bùi Lạc Bạch đánh bay chính mình, hôm nay cũng một chưởng đánh đệ tử tinh anh của Thất Tinh Tông, còn đang sung sướng so sánh thực lực của mình cũng tương đương với đệ tử tinh anh của Thất Tinh Tông.

Nghe một tiếng kêu to như thế, hắn bất ngờ một chút.

Vừa nãy mới kêu là xong trận này phải lập tức đến trận tiếp theo sao? Một ngày phải đi mấy trận? Tổng cộng phải bao nhiêu ngày? Có thể cho phí vất vả hay không? Haizz!

Diệp Linh Lang không thể chú ý đến tâm trạng của nhiều người như vậy, sau khi trận này chấm dứt thì nàng mang theo toàn bộ đội ngũ chạy tới võ đài tiếp theo.

Hoàn toàn không biết sau khi Bùi Lạc Bạch nhất chiến thành danh, ở Võ Hội Đỉnh Phong sẽ có bao nhiêu sóng gió và mức độ thảo luận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com