Tiếng nói này vừa phát ra, mọi người đồng lòng quay đầu lại, nhưng phía sau bọn họ ngoài cánh cửa của cửa hàng thì chẳng có gì cả!
“Ông nội La nhà ngươi ở chỗ này!”
Chỉ nghe tiếng một tiếng “xoẹt”, tiếng lá bùa bị xé xuống truyền đến, phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khỏe mạnh râu xồm.
“Các ngươi mang thể loại phù sư chó má gì thế, ẩn thân phù đơn giản như vậy mà cũng không nhìn thấy, trình độ nghiệp vụ quá kém rồi!”
“Vì sao… vì sao ngươi lại ở đây?”
Vừa mới hỏi xong, lại là tiếng “xoẹt” một tiếng, Diệp Linh Lang đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ẩn thân phù đó, cái này mà cũng không biết, phù sư này của các ngươi là đồ lừa đảo phải không? Trời ạ, ta còn tưởng rằng có nhân vật lợi hại nào tới đây chứ, hóa ra là một lũ ngốc. Còn chưa đánh nhau đâu đã bị phù sư lừa một đống tiền.”
Nàng vừa mới nói xong, người của cửa hàng Hồng Vũ thật sự theo như lời nàng nói, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía phù sư kia, phù sư vừa bị hoài nghi liền tức giận.
“Nói linh tinh cái gì đó! Ông đây là phù sư cao cấp của Bắc Đẩu Tông, chưởng môn tự mình phái tới, có thể là giả hay sao?”
“À, hóa ra là cửa hàng Hồng Vũ câu kết với Bắc Đẩu Tông, ta biết rồi nha!”
…
Người của cửa hàng Hồng Vũ khiếp sợ nhìn phù sư kia.
Không phải, vì sao ngươi lại tự báo cáo xuất thân của mình?
Phù sư kia vẻ mặt khiếp sợ nhìn người của cửa hàng Hồng Vũ.
Ta cũng không hiểu!
Bỗng nhiên không khí yên tĩnh.
“Vì sao ngươi sẽ ở đâu? Không phải ngươi sắp tham gia trận đấu loại trực tiếp hay sao? Còn không đến một canh giờ nữa là đến, nếu bây giờ không đi, ngươi định bỏ quyền hay sao?”
Nhị đương gia hoàn toàn không nghĩ tới việc có thể nhìn thấy Diệp Linh Lang ở đây, chẳng lẽ thi đấu không quan trọng? Vì sao sẽ đến đây để ngăn cản việc của bọn họ?
“Bỏ quyền không được hay sao? Các ngươi muốn sắp xếp Tào Vĩnh Tân đánh ta, ta bỏ quyền ở đây chờ các ngươi, cứ như thế, ta vừa có thể bảo vệ được cửa hàng, bản thân ta lại an toàn, không đúng hay sao?”
!!!
Nàng nói rất có lý, đây không phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Nhị đương gia suy nghĩ một hồi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hôm nay ta mang đủ người, có chừng năm Kim Đan, mười lăm Trúc Cơ cùng với một phù sư cao cấp, ngươi cảm thấy chỉ bằng hai người các ngươi có thể giữ được cái cửa hàng nhỏ bé này hay sao?”
Diệp Linh Lang lập tức cười lớn.
“Thật trùng hợp, hôm nay ta cũng mang người theo, đừng trốn nữa, xuất hiện đi thôi!”
Nàng vừa dứt lời đã “xoẹt, xoẹt, xoẹt”, mấy tiếng xé bùa truyền đến, chỉ thấy cửa hàng vốn là đang trống không giờ bỗng nhiên xuất hiên mười mấy người.
“Giới thiệu một chút, một Nguyên Anh, hai Trúc Cơ, chín Kim Đan, chúng ta không nhiều người bằng các ngươi, không biết có đánh thắng được hay không, tí nữa đánh nhau các ngươi thủ hạ lưu tình một chút.”
!!!
Nét mặt từng người của cửa hàng Hồng Vũ và phù sư Bắc Đẩu Tông bỗng nhiên dại ra.
“Ta… chúng ta chỉ là tới cửa hàng này để xem cửa hàng này có bán cái gì không mà thôi, không… không muốn làm gì hết.”
Lúc này, lời nói của nhị đương gia cũng lắp ba lắp bắp.
“Chúng ta cũng không muốn làm gì, chúng ta đều là danh môn chính phái, sẽ không g.i.ế.c người phóng hỏa.”
Diệp Linh Lang chỉ chỉ ngôi sao bảy màu trên quần áo của La Diên Trung.
“Thấy không? Thất Tinh Tông, về sau nếu là muốn liên hợp với Bắc Đẩu Tông trả thù gì đó, chúng ta hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
….
Đừng hỏi, hỏi lại khiến người ta khóc mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Các ngươi không phải là Thanh Huyền Tông thôi sao? Vì sao lại có chỗ dựa lớn như Thất Tinh Tông?”
“Tỉ tỉ của ta là Diệp Dung Nguyệt của Thất Tinh Tông đó! Ngươi đến Thất Tinh Tông hỏi thăm một chút, hỏi bọn hắn có biết tên tuổi của Diệp Linh Lang ta hay không?”
…
Đương nhiên là đã nghe nói, phải biết rằng nàng là muội muội của tâm can bảo bối thiên tài thiếu nữ của Thất Tinh Tông, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ gì.
Lúc trước hắn thấy nàng đi lại gần gũi với đệ tử Liệt Dương Điện, Ẩn Nguyệt Cung, Côn Ngô Thành, nhưng hắn chỉ cho là với những đệ tử bình thường mà thôi.
Làm sao hắn có thể nghĩ được, ngay cả Thất Tinh Tông nàng cũng có thể gọi được nhiều người tới như thế?
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Ta sai rồi, ta cũng là bị người sai bảo.”
“Ngươi sai ở đâu? Không phải là ngươi chỉ đến cửa hàng của ta thôi sao? Cũng không phá phách cướp bóc gì!”
“Đúng vậy, ta không phá phách cướp bóc, ta chỉ là đi vào cửa hàng, ta cũng không có tội lỗi gì lớn đến nỗi phải không c.h.ế.t không thôi.”
Ánh mắt của Nhị đương gia sáng lên.
“Yên tâm, ngay từ đầu ta đã không muốn ngươi c.h.ế.t rồi!”
Diệp Linh Lang đi ra ngoài cửa rồi nhanh chóng quay trở lại, lấy tờ giấy mà lúc trước bọn họ xé xuống kia nhặt về, để trước mặt bọn họ.
“Từ đầu ta đã nhắc nhở các ngươi rồi, ta chỉ muốn các ngươi táng gia bại sản mà thôi!”
???
Bọn họ không hiểu, không hiểu trên mặt chữ.
Nhưng chuyện không lớn, bởi vì bọn họ rất nhanh rồi sẽ hiểu.
Sau khi đóng cửa vì bán hết hàng trong ngày đầu tiên khai trương, Nhất Diệp Già Thiên hôm nay lại mở một lần nữa.
Chỉ là lúc này, hàng hóa vô cùng đặc biệt, tổng cộng hơn hai mươi người sống rất lớn bị đặt ở trên tường của Nhất Diệp Già Thiên, người thì tỉnh táo, vẻ mặt khổ sở, chỉ là không động đậy được.
Lần này khai trương, ở trên cửa của Nhất Diệp Già Thiên treo một thẻ bài đặc biệt, phía trên viết mấy cái chữ to vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.
“Nhất Diệp Già Thiên, không có người bán hàng, tới đây ăn trộm sẽ trở thành hàng hóa, giá cả rõ ràng, hoan nghênh chuộc lại!”
“Bên trong thật đúng là treo hai mươi người, thật thú vị, quá thú vị, ta đã đến xem, nhưng kẻ ăn trộm đó bán với cái giá như thế nào.”
“Oa, giá mỗi người còn không giống nhau nữa! Ta thấy cái này đắt nhất, cái này rẻ nhất, còn cái này, ồ? Chẳng lẽ là định giá dựa vào sắc đẹp?”
“Tuy đúng là như thế, nhưng thật sự sẽ có người tới chuộc bọn họ hay sao? Giá cao như vậy, nếu đổi lại là ta ta cũng sẽ coi như không quen biết.”
“Đương nhiên sẽ có người chuộc chứ! Mấy người này là người của cửa hàng Hồng Vũ, đây là Nhị đương gia, đều là những nhân vật nổi tiếng có danh dự có uy tín! Ta chỉ có thể nói chủ của Nhất Diệp Già Thiên thật sự quá trâu bò! Không được, thú vị quá, thú vị quá, ta tới xem một trận.”
Trên Cửu Hoa Sơn, mấy người Diệp Linh Lang làm xong việc thì vô cùng lo lắng chạy tới võ đài thi đấu.
Mai cho đến khi nhìn thấy võ đài chật ních người xem, một vài nhân tài trong đó mới tự mình suy nghĩ một hồi.
Bùi Lạc Bạch: Nghĩa là từ trước tới giờ tiểu sư muội đều chơi như vậy hay sao?
Ninh Minh Thành: Có vẻ như đã hiểu vì sao mọi người lại dễ dàng tiếp thu những ý tưởng kỳ kỳ quái quái đó của tiểu sư muội.
Vũ Tinh Châu: A, có thể làm chuyện này sao? Lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên làm việc này, thật là hồi hộp thật là vui vẻ.
Giang Du Tranh: May là ta đi, nếu không bọn họ mặc quần áo của Côn Ngô Thành thì phải làm sao? Tuy là đối phương khẳng định không dám đến cửa trả thù.
La Diên Trung: Quần áo này phải thu lại thôi, tuy là đồ giả nhưng khó có thể nhận biết, về sau có tác dụng.
Lục Bạch Vi: Mau mau lấy khế ước cửa hàng ra để ngồi chờ xem tiền vào túi.
Khi đám người bọn họ từ bên ngoài đi vào võ đài thi đấu, hầu như tất cả mọi người trên khán đài đều ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ.
Thành phần của nhóm người này có hơi phức tạp một chút, vì sao lại tụ vào thành một nhóm?
“Diệp Linh Lang, nhanh lên nhanh lên, sắp đến lượt ngươi rồi, Người Bắc Đẩu Tông bên kia đã ổn thỏa, đội cổ vũ chúng ta bên này cũng đã chuẩn bị tốt rồi, nhất định ngươi phải thắng!”
“Nhất định thắng lợi! Nhất định thắng lợi! Diệp Linh Lang nhất định thắng lợi! Kêu lên, kêu to lên, cùng nhau kêu!”