Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 166: Cầu xin đó, đừng gây ảnh hưởng đến tâm trạng



Đúng là ngoài ý muốn, nhưng không vui tí nào.

Tào Vĩnh Tân sợ ngây hết cả người, nàng không phải là yếu đuối dễ đánh, chỉ một chút nữa sẽ bị đánh c.h.ế.t hay sao?

Nàng không phải là dựa hoàn toàn vào con thú biết ăn vũ khí mới có thể chống đỡ tới hiện tại hay sao?

Vì sao sẽ dễ như trở  bàn tay mà tiếp được kiếm này của hắn?

Trong lúc hắn đang đứng ngây ngốc ở đó, Thái Tử ăn xong vũ khí kia, liền xông tới nuốt luôn đoạn kiếm gãy trên mặt đất.

Sau khi nuốt xong, nó không kiên nhẫn vỗ vỗ móng vuốt trên mặt đất.

Nhanh lên nhanh lên, có chút đồ vật như vậy muốn đuổi ai? Bổn Thái Tử còn chưa đủ nhét kẽ răng!

Tào Vĩnh Tân nhìn thấy một người một thú hung hăng như vậy, hắn vội vàng lui về phía sau vài bước, nuốt nước miếng một cái, phải làm sao đây?

Thái Tử đợi vài giây, phát hiện ra nhân loại ngu xuẩn này thế mà không tiếp tục lấy vũ khí ra, nó lập tức không vui, gầm nhẹ một tiếng nhảy vọt về phía Tào Vĩnh Tân.

Không cho ăn nữa, vậy thì ăn ngươi đi!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Thấy Thái Tử xông lên, Tào Vĩnh Tân sợ tới mức lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa thì đứng không vững.

Diệp Linh Lang nhanh tay nhanh mắt ôm chặt lấy thái tử, không để nó tiến lên.

Đến đây thôi, nàng vẫn là danh môn chính phái, nếu để Thái Tử một ngụm nuốt Tào Vĩnh Tân trước mặt mọi người, Thanh Huyền Tông lại trở thành môn phái xấu xa mất.

Thấy Thái Tử điên cuồng giãy giụa, Diệp Linh Lang lấy viên đá phong ấn lúc nãy mới lấy ra để vào chỗ cũ.

Đầy đủ mười tám viên đá phong ấn, Thái Tử không còn gì để kiêu ngạo nữa!

“Yên nào, trận này đánh xong đêm nay sẽ nướng thịt cho ngươi ăn!”

Bổn Thái Tử rất tức giận, một bữa không đủ.

“Buổi tối ngày mai, buổi tối ngày kia, liên tục ba buổi tối mời ngươi ăn thịt nướng!”

Thôi được, bổn Thái Tử lòng dạ rộng lớn, tha mạng chó cho các ngươi.

Đầu của thái tử cọ cọ vào tay của Diệp Linh Lang chui vào trong nhẫn của nàng đi ngủ.

Nhìn thấy linh thú kia được thu về, Tào Vĩnh Tân tự nhiên mà thở phào một hơi, thế này cũng không phải là không đánh được.

“Hiện tại cho ngươi mười giây, mau mượn vũ khí tiện tay dùng lại đây, ta chính đại quang minh đánh với ngươi, miễn cho người khác bảo ta bắt nạt một Kim Đan nhỏ bé như ngươi.”

Diệp Linh Lang vừa nói, toàn trường ồ lên ầm ĩ.

Người chưa từng bị nàng gây tổn thương: Một Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi lại có thể gọi người ta là Kim Đan nhỏ bé?

Người đã từng bị nàng gây tổn thương: Thật sự, chỉ là một Kim Đan nhỏ bé mà thôi, Nguyên Anh nàng cũng dám đánh, tuy là không phải trực tiếp đánh, nhưng nàng sẽ tạo điều kiện để đánh đó!

Vừa nãy bị đánh chạy khắp võ đài là cái quỷ gì? Đây mới là dáng vẻ chân thật của nàng được không?

Vừa kiêu ngạo vừa có thể khiến người ta tức giận, vào những thời khắc quan trọng còn vô cùng nhiều ý tưởng.

Tào Vĩnh Tân vừa nghe, chính đại quang minh? Thế thì hắn có thể không sợ nữa!

Vì thế, hắn vui vẻ quay đầu nhìn về phía Bắc Đẩu Tông.

“Mau đưa vũ khí cho ta!”

….

Là thiên chi kiêu tử của Bắc Đẩu Tông, là hy vọng của toàn bộ tông môn, đáp lại hắn là sự trầm mặc, bao gồm cả cha hắn.

“Không phải chứ? Mượn thanh kiếm cũng khó như vậy sao? Nhân duyên kém như vậy à?”



Tào Vĩnh Tân hít sâu vài hơi, ổn định, đừng hoảng hốt, khi chiến đấu mà tâm không vững là điều tối kỵ

“Con linh thú kia đã bị thu hồi rồi! Mau cho ta mượn thanh kiếm! Ta sẽ không thua!”

Trong khi cha của hắn còn đang do dự, chuẩn bị tìm kiếm trong nhẫn thì tiếng Diệp Linh Lang lại truyền đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đúng là đã bị thu hồi rồi, nhưng cũng không phải sẽ không thả.”



Trong khoảnh khắc kia, tông chủ Bắc Đẩu Tông nháy mắt dừng tay lại, biểu cảm của Tào Vĩnh Tân bị vỡ ra tại chỗ.

Ổn cái rắm, gặp loại người này, bảo hắn làm sao có thể ổn được? Hôm nay hắn cần phải nhờ vào tính tình cuồng bạo của mình c.h.é.m nàng thành thịt nát.

“Vì sao ngươi phải nói nhiều thế? Rốt cuộc có muốn đánh nữa hay không?” Tào Vĩnh Tân tức giận đến nỗi hét lớn một tiếng.

“Tùy vào ngươi chứ, nếu không đánh thì ngươi tự mình nhảy xuống đi, muốn đánh thì nói, ta ở đây này!”



Cầu xin đó bà cô, đừng có làm ảnh hưởng tâm trạng.

Mắt thấy con trai nhà mình trên võ đài sắp hỏng mất, tông chủ Bắc Đẩu Tông cắn răng móc ra từ trong nhẫn một thanh thượng phẩm linh kiếm, ném lên võ đài.

Nhận được linh kiếm, Tào Vĩnh Tân giống như là được trọng sinh, khôi phục lại sự tự tin, hắn bước chân lên, vung lên trường kiếm, khai hỏa tấn công về phía Diệp Linh lang.

Diệp Linh Lang không do dự chút nào, vận chuyển linh lực, thong dong ứng chiến.

Tiếng trường kiếm va chạm “keng keng keng” truyền đến từ phía võ đài, hai người đấu võ lực lượng ngang nhau.

Diệp Linh Lang tuổi còn nhỏ, tu vi thấp nhưng trước mặt Tào Vĩnh Tân không yếu thế chút nào, kiếm chiêu của nàng giống như nước chảy mây trôi, lưu loát xinh đẹp, bước chân của nàng nhanh nhẹn xinh đẹp giống như là linh thố (1), vừa thanh thoát lại vừa đẹp mắt.

Tào Vĩnh Tân ra sức rất mạnh, nơi nào cũng muốn đè áp về tu vi, muốn thông qua cấp bậc để áp chế nàng, nhưng mỗi lần Diệp Linh Lang đều có thể hóa giải nhẹ nhàng.

Những người đã từng chứng kiến nội tâm hiểm ác của Diệp Linh Lang đều biết nàng rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ thấy nàng chính thức đối chiến công bằng với người khác như thế.

Không thể không nói, chiêu thức của nàng, kiếm chiêu của nàng thật sự lưu loát lại xinh đẹp đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng có một loại cảm giác hưởng thụ về thị giác.

Chiêu thức của hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh, tuy mỗi lần tiết tấu thay đổi đều là của Tào Vĩnh Tân, nhưng cho dù hắn chuyển biến như thế nào thì Diệp Linh Lang vẫn có thể hoàn mỹ theo được, không có kinh hoảng thất thố mà vững vàng bình tĩnh, không hề rơi xuống hạ phong.

Những người xem đã từng bị nàng gây tai họa là Tạ Lâm Dật, Liễu Nguyên Húc, Hách Liên Phóng càng xem càng giận: Người này không phải là cả ngày đều nghĩ cách hại người hay sao? Như thế nào vẫn còn có thời gian dư thừa để luyện một tay kiếm pháp lưu loát thượng thừa như thế?

Thật tức giận, vì sao nàng có thể nỗ lực đến vậy?

Mà đoàn huynh đệ tỉ muội thân thiết của Diệp Linh Lang thì vừa xem vừa vui mừng: Tiểu sư muội vẫn là tiểu sư muội siêu mạnh, về đầu óc thì không ai bằng, về thực lực cũng tuyệt đối mạnh.

Có một tiểu sư muội như vậy ở trước mắt, sau này mà không nỗ lực thì đứng cùng với nàng thôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Hai người càng đánh càng nôn nóng, mọi người càng xem càng sốt ruột, tư thế kia chỉ cần một bên có một sai lầm nhỏ thôi cũng đều sẽ sụp đổ.

Đúng lúc này, Diệp Linh Lang lui về phía sau hai bước, Huyền Ảnh trong tay đưa về phía trước.

Chiêu thiên thần kiếm quyết!

Ngay lập tức, một thanh Huyền Ảnh biến thành bảy thanh kiếm, nháy mắt xuất hiện xung quanh Diệp Linh Lang, giây tiếp theo bảy thanh Huyền Ảnh giống như quang ảnh hướng về phía Tào Vĩnh Tân.

Tào Vĩnh Tân trợn tròn hai mắt, vội vàng vung kiếm ngăn cản, nhưng trước mắt quá nhiều kiếm, chung quanh chỗ nào cũng là kiếm.

Hơn nữa, cả bảy thanh kiếm đều vô cùng linh hoạt, mỗi thanh đều có phương hướng và góc độ riêng, giống như là có bảy người đang dùng nó, mà không phải chỉ do một người khống chế.

Vốn là một chọi một, nháy mắt biến thành một đánh bảy, sắc mặt Tào Vĩnh Tân lập tức thay đổi.

Nhìn thấy Linh Kiếm đổi thành bảy, người xem thi đấu ở khán đài đều sợ ngây người.

“Đây là kiếm quyết gì? Thật là mạnh mẽ! Vì sao từ trước tới giờ ta chưa từng thấy? Thanh Huyền Tông lợi hại như vậy sao?”

“Nàng làm sao có thể một người khống chế được bảy thanh kiếm, chính nàng sẽ không bị loạn hay sao? Thật sự có thể một biến thành bảy hay sao?”

“Trời ạ, bây giờ nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, về sau nếu lên tới Kim Đan, lên tới Nguyên Anh, chỉ bằng chiêu thức ấy, một người đánh bảy thật sự không có vấn đề gì!”

“Trời ạ, kiếm pháp này tuyệt vời quá! Hiện giờ ta gia nhập Thanh Huyền Tông có kịp không?”

Dưới đài, mọi người trong Thanh Huyền Tông nhìn tiểu sư muội dùng Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết đều cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Từ năm thanh biến thành bảy, tiểu sư muội trong lúc không có ai, lại tiến bộ rồi!

____________

(1) Linh thố: thỏ, một loại linh thú, linh thú dùng để phân biệt với yêu thú (một loại là yêu một loại là tiên)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com