Thấy một màn này, những người khác ở đây cũng sợ ngây người.
Dựa theo lẽ thường, Tào Vĩnh Tân không phải là trong lòng không phục nhưng tiếc nuối bị thua hay sao?
Muốn kiếm không có, bản thân bị trọng thương, với tình trạng này của hắn thì không có cách nào đánh tiếp!
…
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Ngươi không phải nói không phục hay sao? Con người của ta tâm địa rất tốt, cho ngươi cơ hội, tới đây, ta đánh với ngươi cho đến khi ngươi phục, đánh bao nhiêu cũng được!”
Tào Vĩnh Tân nằm ngã trên mặt đất lại phun ra thêm một ngụm máu: …
Diệp Linh Lang nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Đẩu Tông.
“Con trai của chưởng môn nhà các ngươi cần một vũ khí mới, có ai muốn phụng hiến không? Đây là cơ hội rất tốt để thể hiện tấm lòng hy sinh vì tông môn, đi ngang qua dạo ngang qua cũng đều không nên bỏ lỡ, con trai của chưởng môn cùng với chưởng môn đều sẽ cả đời cảm ơn ngươi đó!”
Người Bắc Đẩu Tông ngồi ở khán đài an tĩnh như gà: …
Mắt thấy cả hai bên không có phản ứng, Diệp Linh Lang lại nói: “Nằm làm gì thế? Đứng dậy uống thuốc đi! Hy vọng của toàn tông mà giờ lại nằm đấy bãi công rồi sao?”
Tào Vĩnh Tân hối hận bản thân không nên lắm miệng nói thêm một câu kia lại phun ra một ngụm máu.
Nếu chỉ là thua kém một chút, uống thuốc hay mượn kiếm cũng được, nhưng so kiếm không so được, thuộc tính lại bị khắc, đã mặc áo giáp rồi mà còn bị đ.â.m qua, thế này thì ai có thể đánh tiếp được?
Hắn đúng là có nhiều tài nguyên nhiều đồ vật, nhưng cũng không thể tiêu xài được nhiều như thế!
Thanh kiếm kia của nàng có thể đ.â.m thủng cả giáp bạc thượng phẩm, rốt cuộc là cấp bậc gì? Còn có con linh thú kia cũng thật đáng sợ, đồ vật không nhiều lắm nhưng cái gì cũng mạnh.
Mạnh đến nỗi khiến cho người khác không dám lấy bảo bối ra để đọ sức với nàng.
Nhưng hiện tại lại có chuyện rồi, hắn không thể đi xuống được, phải tiếp tục đánh như thế nào?
Đúng lúc này, hắn sờ soạng trong nhẫn, có rồi!
Hắn móc ra từ trong nhẫn một lá bùa, lộ ra một nụ cười dữ tợn, sau đó liền ném tấm bùa này về phía Diệp Linh Lang.
Giây tiếp theo, nụ cười dữ tợn kia của hắn đã tắt.
???
Người này làm sao có thể tay không bắt lấy lá bùa?
Không chỉ có bắt lấy, nàng còn lấy ra nhìn kỹ, không chỉ có nhìn, nàng còn nói ra.
“Tạc bạo phù? Ngươi muốn nổ c.h.ế.t ta ư?”
…
Nếu không thì sao? Nổ chính mình hay sao?
“Một tấm không đủ đâu, ở đây ta có một chồng, cho ngươi thử xem!”
Diệp Linh Lang còn chưa nói xong, nhẫn còn chưa cả chạm vào, cả người Tào Vĩnh Tân giống như bị dọa choáng váng, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi võ đài.
Lúc trước là kết thù như thế nào? Là bởi vì nàng là phù sư, bùa của nàng viết vô cùng tốt nhưng không chịu bán cho cửa hàng Hồng Vũ.
Cho nên khi nhìn thấy nàng lấy bùa, Tào Vĩnh Tân bỏ chạy theo bản năng. Nàng là đồ ma quỷ, hắn không muốn thử chút nào!
Nhìn thấy hy vọng của toàn tông môn, con trai của chưởng môn chật vật như vậy bò xuống khỏi võ đài, toàn bộ Bắc Đẩu Tông sợ ngây người.
Bọn họ không nghĩ là sẽ thua, lại càng không nghĩ là sẽ thua khó coi như vậy…
Còn không bằng vừa nãy bị thương rớt xuống khỏi võ đài đâu, ít nhất là tuy thất bại vẫn còn mặt mũi, đây là chính mình bò xuống, quá là mất mặt!
“Khiếu nại! Ta muốn khiếu nại!” Chưởng môn Bắc Đẩu Tông vội vàng đứng lên, tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai mà kêu to.
Hắn vừa kêu xong, “Thùng” một tiếng vang lên, trọng tài tuyên bố thi đấu kết thúc.
Trong khoảnh khắc, toàn trường bộc phát lên một trận vỗ tay nhiệt liệt và âm thanh ủng hộ vô cùng kích động, trùng hợp giống như là vỗ tay reo hò ủng hộ hắn.
…
Cái này… cmn, lại càng mất mặt.
Diệp Linh Lang thu hồi kiếm trong tay, đôi tay ôm quyền, lễ phép cúi chào người xem, thoải mái hào phóng tiếp nhận mọi người vỗ tay reo hò cổ vũ.
Đó là điều nàng xứng đáng được nhận, kêu to lên, đừng ngừng lại, hò hét hoan hô, ta siêu lợi hại!
Càng là trong lúc này, Diệp Linh Lang lại càng không vội vã xuống khỏi võ đài, nàng phải thưởng thức thật tốt biểu cảm của những người bị hại kia, nhìn bọn họ khi đến tràn đầy chờ mong, khi về lại chỉ còn khiếp sợ thống khổ.
Chính mình đánh không lại, nhờ người khác cũng đánh không được, tóm lại, cả đời này cũng không bao giờ đánh lại được.
Bởi vì nàng không những thiên phú rất cao, nàng còn vô cùng nỗ lực, nàng nỗ lực đến tận trời, nỗ lực đến tắt thở, khiến cho đối thủ cũng tắt thở.
Nhìn đến tầm mắt của nàng dừng lại ở trên người mình, những người đã từng bị hại, tất cả đều tái nhợt mặt mày.
Cố ý, nàng tuyệt đối là cố ý, nàng đang khoe khoang
Nhưng vấn đề là, nàng đánh thắng người khác, vì cái gì lại muốn ở trước mặt mình khoe khoang?
Làm người bình thường đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trời ạ!
Nhìn thấy bọn họ không vui vẻ, bản thân Diệp Linh Lang lại càng vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một khúc nhạc.
“Tiểu sư muội quá lợi hại!”
“Tiểu sư muội vẫn luôn luôn lợi hại, tiểu sư muội hiện tại chỉ muốn xem sổ sách của cửa hàng, để tâm tình tốt hơn một chút!”
Diệp Linh Lang nói xong, Lục Bạch Vi đã lấy sổ sách của cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên đưa vào tay nàng.
Trời ơi!
Thật nhiều tiền!
Cửa hàng Hồng Vũ này còn có nhiều tiền hơn trong tưởng tượng của nàng, tổng tộng hai mươi khoản tiền lớn, chỉ sau một trận tỉ thí, đã chi trả mười bảy khoản rồi!
Đây còn không phải là bị lột một lớp da, táng gia bại sản hay sao?
Dưới chân núi Cửu Hoa Sơn, Nhất Diệp Già Thiên.
Cửa ra vào của cửa hàng đóng chặt, giây tiếp theo, một người vội vội vàng vàng vọt tới cửa hàng gõ cửa, gõ ba tiếng dài ba tiếng ngắn.
Ám hiệu phù hợp, cửa hàng mở cửa ra, người kia nhanh chóng chạy vọt vào, cửa lại một lần nữa bị đóng.
“Lấy được rồi sao?”
“Cầm lấy, đây là số lượng tinh thạch còn lại không nhiều lắm của chúng ta, một số tiền lớn như vậy tiêu ra ngoài, tương lai đối với cửa hàng của chúng ta sẽ không tốt lắm!”
“Vậy thì còn có cách nào? Nhị đương gia của ngươi còn bị nhốt ở trong kia kìa! Nếu hắn không ra được, cửa hàng của chúng ta cũng không có cách nào vận hành được, chìa khóa kho hàng còn những sự vụ kia đều phải qua tay hắn đó!”
“Vậy thì không thể nghĩ cách tìm một cao thủ phá bỏ trận pháp này hay sao?”
“Cao thủ là ngươi muốn tìm sẽ thấy hay sao?”
“Không thể mời chưởng môn Bắc Đẩu Tông tới hộ trợ được hay sao?”
Đại đương gia của cửa hàng Hồng Vũ ấn tay lên trận pháp ở thạch đài, lúc này như cũ là lựa chọn mua sắm nhị đương gia, sau khi lựa chọn, trên mặt trên xuất hiện bảy ngôi sao.
Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục lại tâm tình kích động của bản thân.
Chỉ cần chọn đúng ngôi sao, hắn có thể mua được nhị đương gia, nếu chọn không đúng thì chỉ có thể mua người phía sau đối ứng với từng ngôi sao.
Nếu hắn không mua, lần lựa chọn tiếp theo sẽ vẫn xuất hiện ở giao diện mua sắm lần trước, sẽ không thay đổi.
Hắn đã chọn sai mười bảy lần, nếu lại tiếp tục sai….
Hắn sẽ mua hết cả cửa hàng!
“Ta hận bảy ngôi sao!” (1)
Hắn cắn răng chọn thêm một lần nữa, lại không trúng!
“Cmn! Ta hận Thất Tinh Tông!”
Lúc đó, ở võ đài luận võ Cửu Hoa Sơn
Đinh
Khoản tiền thứ mười tám nhập sổ.
“Tiểu sư muội, theo muội thì đồ ngốc kia sẽ không thật sự nghĩ rằng hắn không mua được nhị đương gia là bởi vì lần nào cũng chọn sai đấy chứ?” Lục Bạch Vi buồn cười.
“Sao có thể? Lần nào cũng sai, vậy có nghĩa là có vấn đề rồi, hắn không đến mức ngốc như vậy chứ!” Quý Tử Trạc nói.
“Đó là đệ không biết tiểu sư muội đã đặt ra giả thiết, nếu là hắn thử mua những người khác, ngôi sao hắn chọn đều là chính xác.” Kha Tâm Lan cười nói: “Nói cách khác, hắn sẽ cho rằng bản thân có thể chọn đúng.”
Ôi…
Thật tàn nhẫn!
“Không sao cả, dù sao cũng đến người thứ hai mươi, không chọn cũng đúng!” Diệp Linh Lang cười vô cùng vui vẻ.
Bên kia, khi người xem xuống sân khấu, đến vị trí đệ tử Thất Tinh Tông.
“Hắt xì!”
“Vì sao cứ cảm thấy có người đang mắng ta?”
“Nghĩ cái gì chứ? Chắc là trong khoảng thời gian này vội vàng quá nên cơ thể không khỏe thôi, ta cũng vậy, đó là lây bệnh lẫn nhau đó!”