Khi cuộc thi đấu sắp bắt đầu, toàn bộ khán giả đều vô cùng hồi hộp.
Một bên là Bắc Đẩu Tông lần nào cũng chiếm một trong số mười đội đứng đầu, một bên là Thanh Huyền Tông mới quật khởi.
Một bên là tông môn có tên tuổi lâu đời, có hàng ngàn đệ tử, một bên là tông môn nhỏ tí tẹo từ trước tới giờ mới xuất hiện chín đệ tử, ngay cả chưởng môn trưởng lão cũng không có ai xuất hiện.
Cho nên, trong giai đoạn chuẩn bị của trận đấu, không khí trong sân đã trở nên nóng bỏng, đặc biệt là ở phía đội cổ vũ của Thanh Huyền Tông, đã trải qua cuộc rèn luyện hơn hai tháng, khí thế đã có thể lấy một địch mười.
Đặc biệt là sau khi Diệp Linh Lang thiết kế rồi yêu cầu Mạc Nhược Lâm chế tạo cho mỗi người trong đội cổ vũ một đạo cụ có thể khiến cho họ ở toàn bộ Võ Hội Đỉnh Phong nổi tiếng chỉ sau một trận.
Rốt cuộc ai mà chẳng biết hò hét để cổ vũ, nhưng mà mang theo đạo cụ chuyên nghiệp tăng cường hiệu quả thì chỉ có bọn họ mà thôi.
Đội cổ vũ khi tuổi còn nhỏ cũng từng mơ mộng cầm kiếm một bước lên trời, danh chấn Tu Tiên giới, nhưng bọn hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới ước mơ của bọn họ có thể dễ như trở bàn tay mà thực hiện được, tuy là hơi lệch lạc một chút, nhưng tóm lại là cũng thực hiện được rồi.
Võ Hội Đỉnh Phong ba tháng sẽ kết thúc, tỉ lệ thời gian bọn họ lên sân khấu cao đến kinh người, hơn nữa đánh trận nào thắng trận đó, chưa từng bại trận bao giờ.
Người khác từng nhiều lần hỏi, đạo cụ kỳ lạ này từ đâu mà có.
Trả lời: Thanh Huyền Tông luyện chế.
Người khác cũng hỏi: Kêu lâu như vậy sao mà không bị khản giọng?
Trả lời: Uống thuốc do Thanh Huyền Tông luyện chế.
Người khác hỏi thêm, có thể gia nhập hay không?
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Trả lời: Gia nhập cái rắm!
Phía dưới võ đài, Bùi Lạc Bạch nhìn các sư đệ sư muội phía sau mình, bỗng nhiên hồi hộp một chút.
Lúc thi đấu giải cá nhân hắn chưa từng cảm thấy hồi hộp, nhưng thi đấu tổ đội hắn lại hồi hộp một chút.
Đây giống như là lần đầu tiên cùng mọi người sóng vai chiến đấu đó, vừa chờ mong lại vừa lo lắng bản thân mình phát huy không tốt ảnh hưởng tới các sư đệ sư muội.
“A a a, ta hồi hộp quá đi, lát nữa nếu ta đánh không tốt thì mọi người phải đảm đương nhiều hơn đó, ta thật sự đã cố gắng lắm rồi, nỗ lực hai tháng liền tu vi cũng đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Kim Đan quá khó, ta không thể đột phát được, ta cũng không muốn trở thành chướng ngại của mọi người…”
Nhìn thấy Lục Bạch Vi vì hồi hộp mà ầm ĩ một hồi, lài nhải nói năng lộn xộn, các đồng môn khác lập tức không còn cảm giác gánh nặng trong lòng nữa.
Hóa ra mọi người đều hồi hộp, có vẻ như không chỉ là vấn đề của một mình mình.
“Ngũ sư tỉ, việc gì phải hồi hộp, mấy người đối diện kia thực lực còn không bằng hai con hắc yêu báo ở Già Vân Thành, lúc ấy tỉ cũng thắng được chúng nó, lần này nhất định thắng lớn!”
Diệp Linh Lang vừa nói, Lục Bạch Vi hơi sửng sốt.
“Thật vậy ư? Vậy thì tỉ không hồi hộp nữa!”
…
Có phải ngươi đổi ý nhanh quá hay không?
Nhìn tiểu sư muội trước mắt không hồi hộp chút nào, Bùi Lạc Bạch hỏi: “Trận đánh tổ đội này chúng ta đánh thế nào? Dựa theo trận pháp trước kia muội thiết kế ư?”
“Không!” Diệp Linh Lang phủ định: “Đánh mấy Kim Đan nho nhỏ đó, một Nguyên Anh còn không có, chỉ cần đại sư huynh xông lên c.h.é.m lung tung một trận là xong, bày trận pháp thì không tiết kiệm thời gian lắm!”
…
Biết nói thế nào nhỉ? Trong lời nói của tiểu sư muội đúng là có một loại ma lực, khi nàng vừa nói, giống như là nó sẽ trở thành sự thật.
“Vì thế nên chúng ta sẽ nhanh kết thúc công việc trở về tu luyện hay sao?” Lục Bạch Vi hỏi.
“Không quay về nữa, hôm nay sẽ ở hội trường tìm một góc, muội sẽ bày một cái trận pháp cho các sư huynh sư tỉ tu luyện. Chúng ta cần phải xem tứ đại tông môn đánh tổ đội thế nào, bọn họ đều có hai Nguyên Anh trở lên, hơn nữa thực lực bài binh bố trận đều vượt qua những đội khác rất nhiều. Đối thủ của chúng ta chính là bọn họ, những tông môn nhỏ khác, đánh thế nào chẳng được.”
Lời này đúng thật là không sai, lấy thực lực toàn đội đều vào vòng trung kết giải đấu cá nhân của bọn họ, không có một ai kéo chân sau, đối thủ đúng là chỉ có tứ đại tông môn kia.
“Vậy thì tốt, dựa theo tiểu sư muội nói vậy, đánh nhanh thắng nhanh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Rất nhanh, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, đệ tử hai bên lên sân khấu.
Chỉ thấy đệ tử Bắc Đẩu Tông, khí thế mạnh mẽ đi về phía trước đứng, rất có dáng vẻ là chúng tay đến báo thù.
“Bắc Đẩu Tông!”
“Thanh Huyền Tông!”
Sau khi hai đại sư huynh báo tên tông môn, “Thùng” một tiếng, cuộc thi đấu tổ đội bắt đầu.
Đệ tử Bắc Đẩu Tông nhanh chóng bày trận, khí thế tăng cao, với trận pháp tăng cường, dưới chân đệ tử xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt.
“Bắc Đẩu Trận! Đây là bộ trận pháp nổi tiếng nhất của Bắc Đẩu Tông, vừa lúc có bảy người, bày thành bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu, lấy mỗi một ngôi sao mạnh mẽ liên kết tạo thành sự tăng cường tối đa cho mỗi vị trí!”
“Nhìn thấy có vẻ như Bắc Đẩu Tông thực sự là nghiêm túc muốn báo thù! Ta hiện tại có chút xem trọng bọn họ, có vẻ như họ có thể rửa mối nhục xưa. Ơ? Trận pháp của Thanh Huyền Tông đâu?”
“Tuy là bọn họ rất lợi hại, nhưng ngay cả chưởng môn hay trưởng lão đều không có, ai có thể bày trận pháp cho bọn họ chứ? Thật ra ta không coi trọng Thanh Huyền Tông đánh tổ đội đâu, đừng nhìn vào thực lực của từng cá nhân bọn họ rất mạnh, nhưng không có một người lãnh đạo có tâm như chưởng môn hay trưởng lão, nhất định chia năm sẻ bảy, không làm được trò trống gì!”
Lời này vừa nói, toàn bộ xung quanh đều gật đầu đồng ý.
“Mau nhìn xem, bọn họ đấu võ rồi!”
Chỉ thấy đệ tử Bắc Đẩu Tông vọt lên, hướng về phía đệ tử Thanh Huyền Tông, phương hướng chính là hai nhược điểm lớn nhất của Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang và Lục Bạch Vi đều mới Trúc Cơ kỳ.
“Tới rồi! Thời khắc vội vàng đã đến! Bọn họ quả nhiên mới bắt đầu đã nhằm vào hai điểm yếu nhất của Thanh Huyền Tông! Để xem các nàng có thể nào chịu được hay không!”
“Cũng không cần phải nói đến chiến thuật như thế, chỉ đơn giản là họ muốn đi trả thù thôi, rốt cuộc người mà bọn họ hận nhất trong Thanh Huyền Tông chính là Diệp Linh Lang!”
Đúng vào thời điểm mọi người đều chăm chú xem, trong chờ mong vô hạn của mọi người, Diệp Linh Lang kéo Lục Bạch Vi đứng phía sau đám người, phía trước hai Trúc Cơ chính là bốn Kim Đan và một Nguyên Anh.
…
Chỉ có thế? Các nàng chỉ có thế?
Còn không cả dám đánh lại hay sao?
Thất vọng quá, Thanh Huyền Tông thật quá khiến cho người ta thất vọng rồi!
Trong khi khán giả còn chưa kịp hiểu ra sao, Diệp Linh Lang lập tức duỗi tay kéo sư tỉ Kha Tâm Lan bên cạnh.
Thế là biến thành bốn nam đệ tử chắn phía trước ba nữ đệ tử.
Trong khi rất nhiều người xem còn đang chê cười Thanh Huyền Tông yếu kém trong việc đấu tổ đội, không dám đánh mà lui, quả nhiên tiểu tông môn thì chẳng làm được gì to tát, thì bốn nam đệ tử của Thanh Huyền Tông mỗi người một kiếm, c.h.é.m giống như là cắt rau dưa, lấy thế sét đánh không kịp che tai, sau khi đánh tơi bời bảy đệ tử của Bắc Đẩu Tông, sau đó ném họ xuống dưới võ đài.
….
Toàn bộ người xem đều ngây dại tại chỗ.
Trận đấu tổ đội này từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc còn chưa đến nửa khắc.
Trong khi đội cổ vũ của Thanh Huyền Tông đang hò hét reo hò, toàn trường cũng bị kéo theo mà phát ra từng đợt vỗ tay.
Sau một lúc lâu, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần khi thấy bản thân mình máy móc mà vỗ tay theo.
Những trận pháp đó chỉ có tác dụng khi người ta có sức mạnh ngang nhau, khi thực lực nghiền áp thì cần gì phải quan tâm ngươi hoa hòe lòe loẹt cái gì, không cần tốn thời gian làm gì, một nhát đánh bay.
Không vượt qua được bọn họ, lấy đâu ra cơ hội để tấn công nữ đệ tử phía sau bọn họ?
“Trận này không hay chút nào, thực lực nghiền áp!”