Lúc này bọn họ mới nhận ra, cái gì mà sói nhỏ biến thành sói lớn, cái gì mà dây leo Trúc Cơ kỳ yếu đuối, bao gồm đệ tử Thanh Huyền Tông công kích bọn họ, tất cả chỉ là giả.
Bọn họ là cố ý hấp dẫn lực chú ý của mình, bằng cách thay đổi vị trí chiến đấu ban đầu của mình, dẫn tới trận pháp do Diệp Linh Lang đã thiết lập sẵn.
Trời ạ!
Người này có mười bộ óc hay sao?
Vì muốn che giấu mục đích thật sự của mình, làm nhiều thủ thuật che mắt như vậy!
Đúng lúc này, bọn họ đang bị dây leo khống chế, lại bị tám con sói cũng bị cuốn đầy dây leo túm ra ngoài.
Thấy sắp bị ném khỏi võ đài, bọn họ vững vàng bình tĩnh nhanh chóng phản kích.
Cuối cùng, sau một trận động tĩnh vô cùng lớn, tám con sói lớn mang theo đệ tử Côn Ngô Thành lao xuống luận võ đài, mà đệ tử Côn Ngô Thành trước khi c.h.ế.t lại quấn lấy đệ tử Thanh Huyền Tông lôi họ rơi theo.
Trong nháy mắt, võ đài vô cùng náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Dưới đài giống như một cuộn chỉ rối, trên đài chỉ còn dư lại Diệp Linh Lang lợi dụng trận pháp của bản thân, cùng với Giang Du Tranh đã tránh thoát trận pháp cùng dây leo ở giây phút cuối cùng.
Ngay cả Lục Bạch Vi cũng bị mang theo rơi xuống.
Có thể chơi như vậy, thật đúng là mở mang kiến thức.
“Diệp Linh Lang này thật đúng là lắm ý tưởng! Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm ra nhiều việc như thế! Nếu không cứ đánh tiếp như vậy, Thanh Huyền Tông khẳng định sẽ thua.”
“Vì sao ngươi không nói đến đồng môn của nàng vừa phối hộp vừa nghe lời, chấp hành kế hoạch của nàng một cách hoàn mỹ!”
“A a a! Bây giờ còn ít người, nhưng ta lại càng hồi hộp, thắng bại đến bây giờ còn khó đoán!”
Bên kia, mấy chưởng môn cùng với minh chủ xem xong cũng ngây người.
“Diệp Linh Lang này… Cũng khó trách Liễu Nguyên Húc vừa lên sân đã nhằm vào nàng, nàng thật đúng là tai họa ngầm! Hai Nguyên Anh cùng với hai Kim Đan của Côn Ngô Thành cứ như thế mà bị loại rồi!”
“Nhưng mà Thanh Huyền Tông cũng ít đi ba Kim Đan một Trúc Cơ! Đặc biệt là không còn đệ tử phụ trợ kia nữa, bọn họ không có át chủ bài, chỉ có thể dùng thực lực!”
“Nhưng vẫn còn Diệp Linh Lang ở trên võ đài, không biết chừng nàng lại có thêm ý tưởng mới!”
….
Thành chủ Côn Ngô Thành c.h.ế.t lặng.
Còn không bằng lôi Diệp Linh Lang theo, giữ lại những người khác còn hơn!
“Không cần hoảng không cần hoảng, kia là hai đệ tử bảo bối của ngươi, yên tâm đi!” Nhậm Đường Liên cười nói.
“Nhưng ta không yên tâm Diệp Linh Lang!”
…
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Điều này cũng đúng.
Giang Du Tranh ghé vào bên cạnh võ đài, nhìn đồng môn phía dưới, thở mạnh một cái.
Cũng may mà biết cọng giá đỗ này nhiều mưu ma chước quỷ, trận pháp lại lợi hại, hắn cũng đã tính trước, nếu không cũng bị lôi theo xuống rồi.
Hắn vừa mới thở ra, Diệp Linh Lang đã cầm Huyền Ảnh xông tới, c.h.é.m lung tung về phía hắn, muốn nhân dịp hắn không đứng vững mà tiễn hắn đi!
Giang Du Tranh sợ tới mức vội vàng xoay người bò dậy, nhưng khi đứng lên thì không có cách nào đánh trả, bản thân bị ăn vài kiếm, trên người bị thương vài chỗ.
Hắn nhanh chóng chạy đến phía sau Tư Ngự Thần, Tư Ngự Thần nhanh chóng che ở phía trước hắn, để cho hắn thở xong đã!
Đến lúc này, trên võ đài còn lại bốn người, Bùi Lạc Bạch, Tư Ngự Thần, Diệp Linh Lang cùng với Giang Du Tranh.
Giang Du Tranh ở bên cạnh vừa lấy đan dược từ trong nhẫn ra để ăn, vừa thở phì phò
“Cọng giá đỗ, ngươi thật là tàn nhẫn, khi c.h.é.m mấy nhát kiếm này thật sự không lưu thủ chút nào, cả người ta đều là vết thương, ngươi sợ c.h.é.m ta không c.h.ế.t hay sao?”
“Chẳng lẽ không nên c.h.é.m ngươi sao?” Bùi Lạc Bạch nói trước cả Diệp Linh Lang: “Đừng nói là ở trên võ đài, ở dưới đài ta cũng muốn c.h.é.m ngươi, ngày nào cũng thế, làm như tiểu sư muội của ta thân quen với ngươi lắm!”
Giang Du Tranh cả người bị thương lại bị đối phương đánh sâu vào tâm linh: …
Tư Ngự Thần đè xuống khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, khoe đi, ai bảo khoe hắn trước khi thi đấu.
“Nghe thấy không? Người ta có thân với ngươi đâu!”
Giang Du Tranh đang bị thương trong lòng lại bị người nhà đánh lén: …
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi đấu võ mồm, không khí vội vàng một lần nữa tiếp tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giờ phút này, ánh mắt mọi người toàn bộ đều chú ý đến bốn người bọn họ.
“Tiểu sư muội, có ý tưởng gì không?”
“Không có!”
Giọng nói của Diệp Linh Lang nói xong, ngay tại chỗ móc ra một đống đan dược nhét vào miệng, vừa thay một chiếc hộ tâm kính mới, sau đó lại lấy bùa dán một đống lên người.
Sau khi xong việc lại dán một đống lên người Bùi Lạc Bạch.
Hai người Côn Ngô Thành không nghĩ tới đối thủ còn giàu có hơn cả mình: …
“Đánh chưa?”
“Đánh thôi!”
Đối thoại kết thúc, Tư Ngự Thần một lần nữa xông lên, Bùi Lạc Bạch đỡ kiếm chiêu của hắn, mà bên kia Giang Du Tranh lại một lần nữa đánh với Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang hiển nhiên không đánh lại Giang Du Tranh, nhưng nàng chạy nhanh, nàng lại phát huy ưu thế kéo thù hận hết cỡ.
Nàng cùng với Giang Du Tranh thi xem ai đánh được lâu hơn, hắn bị thương nặng, nàng bị thương nhẹ, ai chịu được đến cuối cùng ai thừa lại một hơi còn không biết dâu.
Vì thế, trên võ đài đối chiến lại lâm vào giằng co.
Đúng lúc này, Diệp Linh Lang đang điên cuồng trốn chạy bỗng nhiên đụng tới Tư Ngự Thần.
Thấy một màn này, người ở ngoài võ đài toàn bộ ngây người.
“Nàng bị điên sao? Kim Đan còn không đánh lại mà lại đụng Nguyên Anh, hơn nữa còn là Tư Ngự Thần!”
Trong lúc mọi người còn không hiểu chuyện gì, Diệp Linh Lang tiến lên bị Tư Ngự Thần đánh một chưởng, nàng phun một búng m.á.u ra, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Thấy mình sắp bị ném khỏi luận võ đài, kiếm trong tai nàng vẽ mạnh lên mặt đất, lại mạnh mẽ ngừng lại.
“Chính là lúc này!”
Bùi Lạc Bạch không cần nàng kêu cũng đã biết dự tính của nàng, hắn không chút do dự nhanh chóng ngưng kết toàn bộ lực lượng, tháng bại ngay tại giây phút này.
Tư Ngự Thần nhăn mày lại, nhanh chóng phát hiện có điều không thích hợp.
Lúc nãy khi Diệp Linh Lang lại đây có lén lút dán lên người hắn một tấm bùa, khi hắn còn đang muốn hủy phù thì lá bùa trên người hắn cùng với trận pháp ngầm không biết đã bày ra từ bao giờ lại cùng nhau có hiệu lực.
Khi Bùi Lạc Bạch tập kích tại đây, hắn không thể động đậy!
Quả nhiên, khi nàng chạy khắp võ đài chính là lúc nàng lén gian lận!
Nàng cũng quá gian xảo rồi!
“Đại sư huynh, cẩn thận!”
Giang Du Tranh thấy vậy vội chạy lại đây giúp Tư Ngự Thần ngăn cản.
Tư Ngự thần nhăn mày lại, không đúng!
“Ngươi đừng tới đây! Trước tiên ngươi phải đuổi Diệp Linh Lang xuống đã!”
Nhưng lời nói quá chậm, Giang Du Tranh vừa lại đây giúp Tư Ngự Thần ngăn cản, thân hình hắn cũng bị đứng im, so với Tư Ngự Thần thì hắn dễ bị ảnh hưởng hơn nhiều, không cần phải dán thêm một lá bùa lên người hắn, cho nên khi hắn chạy vào trận pháp của Diệp Linh Lang, đi cũng không nổi nữa!
Trong nháy mắt hai người bọn họ bị định trụ, Bùi Lạc Bạch dùng toàn bộ lực lượng đánh đến!
Tư Ngự Thần nhanh chóng dùng bạo lực phá giải trận pháp đã dùng linh lực chống đỡ được công kích của Bùi Lạc Bạch.
Phá trận cũng tốn chút thời gian, hắn vẫn chậm một bước, cao thủ so chiêu, một bước này cũng đủ trí mạng.
Hắn bị Bùi Lạc Bạch đánh trúng, thấy lập tức bị rơi khỏi võ đài, liền nhanh chóng phản kích, lôi theo Bùi Lạc Bạch xuống.
Nhưng Bùi Lạc Bạch cũng sớm chuẩn bị trước, khi hắn bị lôi xuống, cũng thuận tay kéo theo Giang Du Tranh.
“Thùng!”, luận võ kết thúc!
Diệp Linh Lang bị trọng thương ghé lên võ đài, thành người sống sót cuối cùng.
Thanh Huyền Tông thắng!
Trong khoảnh khắc, toàn trường phát ra một tiếng hô điên cuồng, không khí nháy mắt cháy rực!
*
Lời tác giả: …Tui mới sửa một cái lỗi phía trước, khi Diệp Linh Lang khiếu nại Tào Vĩnh Tân dùng bùa không thuộc về hắn, đổi thành quy định không thể sử dụng một loại bùa có uy lực lớn gây nguy hiểm như bạo tạc phù. Những lá bùa thuộc tính, sau khi dán lên lá bùa biến mất cũng nhìn không ra.
Lời người dịch: Chỗ này tác giả có hơi lỗi thì phải, vốn là Diệp Linh Lang dùng bùa của nhỏ tự chế. Vả lại, bùa của người khác đâu có biến mất sau khi bị dán đâu. :)))