Hách Liên Phóng há miệng, nghĩ đến kết cục của Liễu Nguyên Húc, hắn không dám lên tiếng.
Thua thì thua, tâm trạng cũng hỏng rồi, không cần phải bị bêu danh nữa, rốt cuộc Diệp Linh Lang tuy nhỏ tuổi nhưng nàng bất chấp hơn bất cứ ai khác!
Vì thế, hắn mặc kệ bản thân mình ngã xuống đất, không nói bất cứ câu gì nữa.
Hắn muốn quật khởi lại phải đợi năm năm nữa.
“Thật là lạ, Hách Liên Phóng đường đường là thủ tịch đại đệ tử của Liệt Dương Điện, vì sao thua lại gọi tên Diệp Linh Lang?”
“Không thể nào! Không phải giống như ta tưởng chứ? Thật đáng sợ, một thiếu nữ mười hai tuổi còn chưa cập kê làm thế nào lại liên tiếp gây ảnh hưởng đến thủ tịch của tứ đại tông môn?”
“Xem ra Hách Liên Phóng cũng không khác gì Liễu Nguyên Húc kia, đều không phải là loại người đứng đắn!”
Hách Liên Phóng sau khi rơi xuống đất nghẹn không dám nói thêm câu nào: …
Có thể dùng não được không? Có thời gian thì đi tu luyện được không? Xứng đáng các ngươi hiện tại đều tu vi thấp thực lực kém chỉ có thể làm khán giả!
Thấy Hách Liên Phóng rơi xuống đất một chữ cũng không dám nói, Diệp Linh Lang thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng lại phải cự tuyệt thêm một đại thúc biến thái!”
Hắn vẫn ngậm miệng không nói, nàng có thể đừng diễn kịch nhiều như vậy được không?
Hiện tại thật hối hận, vô cùng hối hận, thật sự không nên nói nhiều thêm một câu.
Nhìn thấy lại thêm một thủ tịch danh tiếng giảm mạnh, Diệp Linh Lang vừa lòng ngồi xuống.
Rất nhanh, Bùi Lạc Bạch về đến chỗ của đệ tử Thanh Huyền Tông, thẳng tắp đi về phía Diệp Linh Lang.
“Hách Liên Phóng kia…”
“Đại sư huynh, nếu huynh muốn biết thì…”
“Phải chờ sau khi ta đạt giải nhất phải không?”
“Không phải, chờ đến lúc ngũ sư huynh đoạt giải nhất!”
Bùi Lạc Bạch ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Tiêu Nhiên, Mục Tiêu Nhiên trợn tròn hai mắt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Chờ chút, hai người vì sao lại lấy ta ra để ước định? Ta trêu ai chọc ai?
“Ngũ sư đệ, cố lên nhé!”
Đại sư huynh, tuy giải nhất nhất định phải lấy, nhưng tiểu sư muội muốn gây áp lực cho ai huynh lại làm đồng lõa, có phải quá bất công hay không?
“Đại sư huynh, vừa nãy huynh cùng với Hách Liên Phóng đánh cái gì? Như thế nào lại kỳ quái như vậy không cho ai xem?”
Quý Tử Trạc vừa hỏi, những người xung quanh đang muốn đi đều theo bản năng đi chậm lại, tò mò muốn nghe trộm.
Bọn họ thật sự quá tò mò, rốt cuộc là làm gì? Trước khi đi vào còn tốt, sau khi ra tới cả người Hách Liên Phóng đều hỏng rồi!
Bùi Lạc Bạch nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nói thật, ta cũng không hiểu lắm!”
???
Người xem không hiểu là bởi vì bị che đậy bởi bụi đất, đối thủ không hiểu là có nghĩa làm sao?
Đối thủ còn không hiểu mà đã thất bại, Hách Liên Phóng tới đây để chơi đùa hay sao?
“Sau khi cát bụi bay lên, bên trong xuất hiện rất nhiều ảo giác, có rất nhiều những quỷ hồn kỳ kỳ quái quái dọa người, giống như kiểu ma quỷ kêu gào vậy. Nhưng mà những ảo giác đó rất dễ đánh nát, vừa đ.â.m một kiếm đã nát, lực công kích bình thường. Sau khi đánh xong thì ảo tưởng cũng biến mất, cát bụi cứ thế mà biến mất, cứ như thế!”
……
Những người khác không nghe hiểu huyền cơ ở chỗ nào, có vẻ như Hách Liên Phóng làm ra động tĩnh lớn như vậy, chính là tạo ra ảo cảnh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe được người bên ngoài thảo luận vài câu không có kết quả, lúc sau đưa ra kết luận.
Trình độ của Hách Liên Phóng giảm xuống quá nhiều, hắn xứng đáng không vào được trận chung kết.
Sau khi trận này kết thúc, ba trận chung kết của tổ sơ cấp, tổ trung cấp, và tổ cao cấp đã định ra sáu người, các trận đấu sẽ sẽ cùng cử hành vào ba ngày sau.
Trước khi quyết đấu bắt đầu, toàn bộ Thanh Huyền Tông vì đoạt giải nhất, khai triển một cuộc huấn luyện đối chiến ngày càng tàn khốc, cả ngày lẫn đêm, không dám lơi lỏng chút nào.
Mãi cho đến buổi tối cuối cùng từng người mới trở lại phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đón ngày mai.
Khi trở lại cửa phòng, Diệp Linh Lang nhìn thấy sư tỉ Trình Oánh Mộng của Vũ Tinh Châu không biết đã đợi ở đó bao lâu.
“Linh Lang, rốt cuộc ta cũng chờ được muội.”
“Là Tinh Châu có chuyện gì hay sao?”
“Hôm đó, sau khi hắn thua, cả người vẫn luôn khó chịu, tuy hắn không nói nhưng chúng ta nhìn cảm thấy đau lòng, lại không biết phải khuyên như thế nào. Ngày thường muội có nhiều ý tưởng, có thể giúp ta nghĩ ra cách không?”
“Để muội viết cho hắn một phong thư nhé!”
Sau khi Diệp Linh Lang nói xong thì lấy giấy bút ra từ nhẫn. Ngày đó khi hắn bị Diệp Dung Nguyệt đánh bại, dáng vẻ bị khuất nhục của hắn nàng đều thấy.
Thua khi mộng tưởng đã đạt tới một bước xa là dễ khiến cho người ta bị ảnh hưởng nhất, thực lực của hắn không có gì sai, hắn có cơ hội đánh thắng Diệp Dung Nguyệt. Chỉ tiếc là trang bị của hắn kém rất nhiều, chỉ đành chịu thua trong tiếc nuối.
Kỳ thật, hắn làm rất tốt, trước mặt nhiều bảo bối như vậy đã có thể đứng vững được nửa canh giờ, tới cuối trận đấu là dùng hết sức lực.
Hắn chỉ cần vượt qua chướng ngại lần này, về sau nhất định có thành công rất lớn, bọn họ là bạn bè, ngay lúc này nàng cũng nên giúp đỡ hắn một chút.
Sau khi Diệp Linh Lang viết xong thì gấp giấy viết thư cẩn thận đưa cho Trình Oánh Mộng.
“Trình sư tỉ yên tâm đi, hắn khẳng định có thể tốt lên, hắn là người nỗ lực lại có thiên phú.”
Sau khi Diệp Linh Lang nói xong, nàng nghĩ một chút lại lấy mấy tấm bùa spa nhét vào bên trong phong thư.
Trình Oánh Mộng nhìn thấy bùa spa của Diệp Linh Lang, mắt sáng lên một chút.
“Trình sử tỉ, tỉ cũng muốn sao?”
Trình Oánh Mộng kinh ngạc vui vẻ gật đầu.
“Muốn!”
“Giá hữu nghị giảm chín phần, mười tám trung phẩm linh thạch một tấm, tỉ muốn mấy tấm?”
……
Sáng hôm sau, đã đến thời khắc quan trọng nhất của Võ Hội Đỉnh Phong, suốt ba tháng, hôm nay là ngày quan trọng nhất.
Bởi vì hôm nay, ở luận võ tràng lớn nhất của Cửu Hoa Sơn này sẽ tổ chức trận chung kết của giải đấu cá nhân Võ Hội Đỉnh Phong năm năm một lần, những đệ tử tuổi tác không giống nhau đều sẽ tổ chức trận quyết đấu mạnh nhất vào ngày hôm nay, mang đến một thịnh yến về thị giác đến cho mọi người.
Không giống với lần trước tứ đại tông môn ôm hết các danh ngạch của ba trận chung kết, năm nay còn có Thanh Huyền Tông.
Nếu là đổi thành một tông môn khác, thì tông môn này đã có thể được liệt vào danh sách của tứ đại tông môn, thậm chí sẽ viết lại cách cùng của các tông môn Tu tiên giới, biến thành ngũ đại tông môn.
Nhưng Thanh Huyền Tông chỉ có chín đệ tử dự thi, ngay cả một chưởng môn đều không có, rất khó có thể gọi nó làm một trong ngũ đại tông môn.
Trước khi trận đấu bắt đầu, không khí toàn trường vẫn vô cùng nhiệt liệt như cũ, đầu tiên là trận đấu của tổ sơ cấp.
Hai người tranh đoạt giải nhất, một người là Diệp Dung Nguyệt, thiên tài đệ tử của đại hội thu đồ đệ năm ngoái, tiến vào Tu Tiên giới, bái nhập Thất Tinh Tông, vừa nhập môn đã được chú ý, xác thực thiên tư hơn người, biểu hiện xuất chúng, càng ngày càng lộng lẫy bắt mắt.
Một người khác là Diệp Linh Lang, thiên phú kém đến nỗi không có tông môn nào m uốn, cuối cùng, được Thanh Huyền Tông nhặt về, sau khi vào cửa cũng không có tiếng vang gì, nhưng lần này xuất hiện lại kinh diễm toàn trường, lại còn không thể hiểu được trở thành đệ tử được tứ đại tông môn chú ý nhiều nhất.
Trùng hợp chính là, hai người lại đến từ cùng môn gia tộc phàm thế, vừa lúc là tỉ muội.
Nhân khí của Diệp Dung Nguyệt rất cao, danh khí vang xa, nàng vừa lên đài toàn trường đều hò hét ầm ĩ, những người biết nàng, ngưỡng mộ nàng, nghe qua sự tích của nàng đều cổ vũ cho nàng.
So sánh với nàng, Diệp Linh Lang không có nổi tiếng hay nhiều nhân duyên như thế, nhưng những người cổ vũ cho nàng một người chấp trăm người, trực tiếp hạ gục người hâm mộ Diệp Dung Nguyệt.
Nhưng nàng vừa mới xuất hiện, đội cổ vũ của Thanh Huyền Tông đã nháy mắt dâng cao khí thế đến mức tối đa, mà ngày hôm nay, thành viên của đội cổ vũ của bọn họ lại tăng lên vài lần, ngoài Thất Tinh Tông thì ba tông môn lớn đều có, mà đạo cụ trong tay bọn họ đều được thăng cấp thành bản cao cấp, hiệu quả khí thế đúng là chấn động toàn trường.