Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 261: Đại Diệp Tử và Tiểu Diệp Tử



Móng vuốt của Thái Tử trời sinh đã mang lực lượng rất lớn của hung thú thượng cổ đánh lên.

Chỉ thấy hắn rót linh lực vào chuôi kiếm, nhanh chóng thay đổi hình thái của thanh kiếm trong tay, “phật” một tiếng, chiếc ô màu đỏ căng ra, hoàn mỹ ngăn trở lực móng vuốt của Thái Tử.

Thái tử vốn dĩ mang theo mong muốn trả thù, lực cào của nó không những bị ngăn lại còn bị b.ắ.n ngược trở lại, nó không nghĩ bị phản đòn, không chống đỡ được nên bị đập vào mặt.

Nó đau đến nỗi kêu ngoao ngoao, cơ thể té lên mặt đất lăn một vòng.

Huhuhu, còn có thể thế nữa, bắt nạt thú, nó không chơi nữa.

Không thèm để ý Thái Tử đang om sòm khóc lóc lăn lộn, Diệp Linh Lang bị lực công kích và lực phòng ngự của cái ô làm cho kinh hãi, vui vẻ cầm trong tay lăn qua lộn lại nghịch ngợm.

Đúng lúc này, tay nàng bỗng nhiên lại nhấc lên, cái ô lại bị đưa lên giữa không trung, ngay sau đó thân thể nàng cũng bị khống chế, nhún mũi chân một cái nhảy lên chiếc ô ngồi xuống.

Chiếc ô này mở rộng ra ngồi thoải mái hơn thân kiếm nhiều.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Sau khi điều khiển cái ô một vòng, nàng rơi xuống đất, lúc này, tiểu hắc xà thu ô lại về bàn tay nàng.

Diệp Linh Lang cầm cây ô nhỏ màu đỏ trong tay lăn qua lộn lại, nhìn thật cẩn thận, càng nhìn càng thích.

Mặt ô màu đỏ, dùng tài liệu tinh tế tỉ mỉ lại quý giá, xương cá bị luyện hóa đến mức trong suốt như ngọc, tản ra ánh sáng lành lạnh, khiến cho chiếc ô này càng đẹp mắt.

“Còn một bước cuối cùng nữa, công năng phiên bản đầu tiên cơ bản đã hoàn thành.”

“Một bước cuối cùng ư?”

Diệp Linh Lang còn đang tự hỏi, chỉ thấy tay nàng lại lần nữa bị điều khiển, chiếc ô nhỏ xinh màu đỏ lại hóa thành trạng thái kiếm, thân kiếm trên tay nàng cắt xoẹt một cái, một dòng m.á.u đỏ thắm chảy ra, nhỏ từng giọt lên thân kiếm, chảy theo từng hoa văn trên đó.

Trong khoảnh khắc kia, nàng cảm thấy năng lượng trong cơ thể đang bị xói mòn nhanh chóng, giống như lúc bị tiểu hắc xà hút m.á.u vậy.

“Máu của ngươi có thể làm vạn vật sinh linh tính, thêm một chút nữa là có thể kích thích cho nó nhanh chóng sinh tán linh (1), nuôi dưỡng tốt thì không bao lâu có thể sinh linh khí.”

Khi cả người nàng thoát lực sắp bị choáng váng, miệng vết thương trên ngón tay của nàng nhanh chóng cầm máu.

“Tương đối rồi.”

Khi quá trình lấy m.á.u dừng lại, thân kiếm chợt lóe lên ánh sáng đỏ, có khí thế hơn cả lúc trước.

“Ngươi vừa nói là phiên bản đầu tiên?”

“Ừ, không phải ngươi còn muốn hiệu quả công kích đặc biệt và hiệu quả phòng ngự đặc biệt ư? Vội quá nên chưa làm, hơn nữa cũng chưa thấy tài liệu nào tốt, về sau mà gặp được sẽ sửa lại cho ngươi.”

“Còn có thể cải tiến ư?”

“Đương nhiên rồi, sau này gặp được tài liệu tốt hơn có thể thăng cấp cho nó, không ngừng hoàn thiện không ngừng cải tiến, để có thể xứng đáng nhất với ngươi.”

Diệp Linh Lang nghiêng đầu, hơi mỉm cười.

“Thật là tốt!”

Vài giây sau, nàng lại nói: “Chúng ta đi thôi, tạo vũ khí tốn chút thời gian, tuy đại sư huynh vẫn chịu đựng được nhưng ta cũng nên đi tìm huynh ấy thôi”

“Được!”

Hồn phách trong cơ thể đang chuẩn bị rút ra, Diệp Linh Lang vội ôm lấy bản thân kêu to một tiếng.

“Đừng đi!”

“Sao thế?”

“Ta mất m.á.u quá nhiều muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không muốn ngồi trên người Huyền Ảnh.”

Lúc này, Diệp Linh Lang lại nghe thấy trong cổ họng của mình truyền đến một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ.

Chỉ thấy chiếc ô nhỏ bay lên, thân thể của nàng cũng bay lên, nàng được chiếc ô mang theo bay với tốc độ cao về phương nam, hướng của Thần Y Cốc.

Diệp Linh Lang vừa lòng khép hờ hai mắt, nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Ngươi thật sự không nhớ tên ngươi là gì ư? Ta không thể không biết gọi ngươi là gì được!”

“Để ta nghĩ lại” Vài giây sau, hắn lại đáp: “Nhớ ra rồi!”

Diệp Linh Lang tỉnh táo tinh thần một chút, chỉ thấy hắn lấy Huyền Ảnh ra từ trong nhẫn, lau chùi trên thân kiếm một chút.

Chỉ thấy trên đó xuất hiện ba chữ cổ, may mà nàng xem sách cổ nhiều, liếc mắt đã nhận ra.

“Dạ Thanh Huyền, tên ngươi là Dạ Thanh Huyền à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chắc là thế!”

“Thật trùng hợp, ngươi cũng tên là Thanh Huyền.”

“Ừ, ta cũng vừa mới biết.”

Diệp Linh Lang bị hắn làm cho phì cười.

“Ngươi họ Dạ, ta họ Diệp, đọc lên chúng ta cùng họ (2), ta quyết định, cho ngươi mượn chữ của ta để dùng một chút.

“Hả”

“Sau này ta gọi ngươi là Đại Diệp Tử”

“Vậy thì ta nên gọi ngươi là Tiểu Diệp Tử”

“Đồng ý, Đại Diệp Tử của ta!”

“Được, Tiểu Diệp Tử của ta!”

Dạ Thanh Huyền cúi đầu mỉm cười.

“Ngủ đi, ta đem ngươi đi tìm đại sư huynh của ngươi!”

Sau khi mất máu, Diệp Linh Lang thật sự rất mệt, chỉ một lát sau nàng đã ngủ.”

Dạ Thanh Huyền không biết làm sao, hắn vung tay lên, bảo Huyền Ảnh bay lên kéo dù và bọn họ bay cùng nhau.

Mất m.á.u quá nhiều cơ thể sẽ tổn thương, ngự tán phi hành (3) tốn thể lực mà không phải linh hồn lực.

Nằm trên Huyền Ảnh không muốn mà muốn điều khiển ô, lại mệt bản thân mình, Diệp Tử ngốc này.

Dạ Thanh Huyền phát hiện sau khi nàng ngủ, hai chân co lên, một tay đỡ đầu nàng, sau đó bản thân mình cũng nhắm hai mắt.

Lần này thời gian hắn tỉnh lại quá dài, hồn phách vô cùng lợi hại, được rồi, hắn cũng ngủ một giấc đi thôi.

Không biết ngủ bao lâu, Diệp Linh Lang cảm thấy bản thân mình lâu lắm rồi không ngủ lâu như thế.

Nàng vừa mở mắt, chân trời vừa rạng sáng.

Lúc này, nàng phát hiện thân thể thật rộng mở, Dạ Thanh Huyền đã rời khỏi thân thể của nàng sao?

Nàng giật giật cổ tay, quả nhiên cảm thấy sự tồn tại của hắn, chắc là lại ngủ rồi.

Lúc này, nàng cúi đầu xuống tìm kiếm, nhìn thấy phía dưới chiếc ô đỏ là Huyền Ảnh đang kéo, ồ, hóa ra là giả ngự tán phi hành, bay một ngày một đêm.

Mới tờ mờ sáng, Diệp Linh Lang thu chiếc ô lại, bảo Huyền Ảnh tiếp đất ở thị trấn gần đó.

Vừa tiếp đất, không cần hỏi thăm, nàng đã nghe thấy người trên đường đang thảo luận chuyện của sư huynh.

“Nghe nói đại ma đầu Bùi Lạc Bạch hiện đang bị vây ở trong Thạch Trạch Cốc, làm chó cùng dứt dậu!”

“Haizz, hắn vừa mới đánh bại Tư Ngự Thần ở Võ Hội Đỉnh Phong, đứng đầu bảng đó, vì sao lại có thể nghĩ quẩn được nhỉ? Tương lai tốt đẹp như vậy không cần, lại trở thành một đại ma đầu ai cũng tìm giết, việc gì phải thế!”

“Ai mà biết được! Đừng nói là Thần Y Cốc không chịu buông tha cho hắn, ngay cả Tông môn Liên minh cũng đang liên thủ diệt trừ đồ bại hoại làm hổ thẹn các tông môn đấy!”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, chưởng môn Thanh Huyền Tông của bọn họ đâu? Sao không đứng ra?”

“Không biết, người này cứ như là không tồn tại, nếu không phải là Minh chủ Tông môn liên minh nói có biết hắn, mọi người đều nghĩ hắn là không có thật.”

“Bỏ đi, cho dù hắn có ra ngoài cũng không thay đổi được kết quả. Ta nghe nói tứ đại tông môn đã phái người đi bao vây g.i.ế.c hắn, xông vào đầu tiên chính là Côn Ngô Thành, Thất Tinh Tông đi ngay phía sau, chắc là sắp giao thủ rồi!”

“Vậy thì rất thú vị, vừa mới đánh nhau ở Võ Hội Đỉnh Phong, đến giờ lại phải đánh một lần, Tư Ngự Thần nhất định là sẽ dốc hết sức lực rửa mối nhục xưa, lấy lại vị trí số một của Tông môn!”

“Thật ra Tư Ngự Thần cho dù có thắng cũng là thắng không đẹp, Bùi Lạc Bạch bị bao vây nhiều ngày như thế, hắn hoàn toàn không trốn tránh, luôn luôn cứng rắn chống trả, thần tới sát thần phật tới sát phật, tàn nhẫn không chịu được. Nhưng bởi vì thế hắn cũng bị thương rất nặng.”

“Quản làm gì, dù sao Bùi Lạc Bạch c.h.ế.t rồi thì Tư Ngự Thần vẫn là đứng đầu, còn có thắng đẹp hay không, hắn là danh môn chính phái thì nói đạo nghĩa gì với một đại ma đầu chứ!”

“Đúng vậy, Bùi Lạc Bạch là đại ma đầu, nói đạo nghĩa gì chứ? Nên giết! Đi thôi đi thôi, nhân dịp hắn còn chưa chết, chúng ta lên núi xem đi!”

_____

(1) Tán linh: Linh hồn của chiếc ô, tán có nghĩa là cái ô. Giống như kiếm linh chính là linh hồn của thanh kiếm.

(2) Họ Dạ 夜 và họ Diệp 叶 có đọc lên giống nhau, đồng âm [ye].

(3) Ngự tán phi hành, chỉ đổi chữ kiếm thành tán (ô), là điều khiển chiếc ô bay lên


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com