Nàng không có mang Bùi Lạc Bạch đi g.i.ế.c xuyên Tu Tiên giới, mà tìm từ trong nhẫn một bộ râu giả dán lên phía trên phần môi của Bùi Lạc Bạch, sau đó thì nàng lấy ra một bộ công cụ hóa trang cho bản thân.
Sau khi hóa trang, khuôn mặt xinh đẹp đáng chú ý của nàng chỉ còn hơi thanh tú một chút, giống như là thay đổi khuôn mặt vậy.
“Tiểu sư muội, muội biết dịch dung à?”
“Đại sư huynh, cái này gọi là hóa trang, ở quê muội ai cũng biết, hóa trang cũng có thể nói là khá giống với dịch dung.
Bùi Lạc Bạch nghe thì hiểu nhưng vẫn thấy thật quá thần kỳ, xem ra phàm gian cũng không có ít thứ lợi hại.
Sau khi đơn giản che lấp dung mạo một chút, Diệp Linh Lang lại làm thêm một cái cấm chế trên người Bùi Lạc Bạch, khiến cho tu vi của hắn từ Hóa Thần kỳ chỉ còn Kim Đan.
Cấm chế này giống với cấm chế dùng trên người La Diên Trung, chẳng qua là với tu vi của Bùi Lạc Bạch thì hắn có thể nhẹ nhàng dùng bạo lực phá giải.
Sau khi làm xong, Diệp Linh lang mang theo Bùi Lạc Bạch rời đi Thạch Trạch Sơn Cốc.
Khi bọn họ xuống núi, số người đến trấn nhỏ đã ít đi rất nhiều.
Có vẻ như các thế lực lớn và các đệ tử tông môn đến đây bao vây diệt trừ Bùi Lạc Bạch đã rời đi rồi.
Trước khi nhận được tin tức về vị trí của Bùi Lạc Bạch, chắc là sẽ không có tụ tập đại quy mô nữa.
Buổi tối hôm nay, hai người bọn họ là hai tiểu kim đan bình thường nghênh ngang đi trên đường phố của trấn nhỏ, lại đi vào một khách điếm náo nhiệt, cũng không khiến cho bất kỳ ai chút ý.
“Lần này không thể bắt được Bùi Lạc Bạch thật sự quá đáng tiếc, nhiều người như thế c.h.ế.t trên Thạch Trạch Sơn, kết quả còn bất lực trở về. Ta nghe nói thảm thương nhất là Côn Ngô Thành, thủ tịch đại đệ tử kia của bọn họ bị đ.â.m một kiếm vào tim, hiện tại còn chưa biết sống c.h.ế.t thế nào.”
“Cái này ta cũng nghe nói, thật là đáng tiếc, hắn mạnh như vậy! Dưới sự dẫn dắt của hắn Côn Ngô Thành mới có thể lấy được vị trí thứ nhất của tứ đại tông môn. Ta còn nghe nói chính là thiên tài thiếu nữ Diệp Dung Nguyệt của Thất Tinh Tông đã đ.â.m một kiếm vào tim hắn.”
“Nội đấu giữa các tông môn sao?”
“Nghe nói là vì yêu sinh hận, lúc trước hai người bọn họ đã ở bên nhau, nhưng ngươi biết hào quang lấp lánh của thiếu nữ thiên tài đúng không? Thần tử quỳ dưới váy của nàng quá nhiều, lần trước thì ở cùng với yêu quái ở Thanh Vân Châu, lần này lại ở bên cạnh thiếu cốc chủ của Thần Y Cốc, nam nhân nào chịu được chứ!”
Khi nói chuyện, thái độ của mọi người vô cùng tùy ý, nhưng khi nói đến loại truyện phiếm cẩu huyết như thế này, đôi mắt mọi người đều sáng lên, kể chuyện rất là hăng hái!
“Vậy thì nàng trở về phải nói thế nào?”
“Nàng căn bản không dám trở về! Chưởng môn Côn Ngô Thành đi tìm chưởng môn Thất Tinh Tông muốn đòi công bằng, chưởng môn Thất Tinh Tông cũng không có cách nào, hắn không tìm thấy người thì ăn vạ à, nghe nói hai tông môn trực tiếp xung đột quyết liệt, minh chủ cũng không giảng hòa được. Ta thấy chưởng môn Thất Tinh Tông cũng quá oan uổng, Côn Ngô Thành đòi nợ trên đầu hắn!”
Khi ngồi ở khách điếm nghe thấy tin tức này, đầu mi của Bùi Lạc Bạch hơi nhăn lại, tâm tình không tốt lắm.
Ngược lại, Diệp Linh Lang lại nghe một cách vui sướng, thậm chí còn cầm một bầu rượu nhỏ dựa gần tường hơn, thành công gia nhập vào hàng ngũ kể chuyện.
“Đừng nói bậy, chưởng môn Thất Tinh Tông không oan tí nào!”
Nghe thấy nói vậy, những người khác đều tò mò quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.
“Nhìn cái gì? Ta có rất nhiều nguồn tin tức!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Vậy ngươi nói nhanh lên!”
“Lần trước ở Thanh Vân Châu ai ai cũng phỉ nhổ việc Diệp Dung Nguyệt cấu kết với Yêu tộc, kết quả Thất Tinh Tông chỉ phạt nàng hối lỗi nửa năm. Quá mức hơn là mới hai tháng hắn đã thả người! Diệp Dung Nguyệt không phải là thứ tốt đẹp gì, chó dữ không nhốt lại mà thả ra cửa cắn người, chưởng môn Thất Tinh Tông chẳng lẽ không chịu trách nhiệm hay sao? Phải toàn bộ chịu trách nhiệm mới đúng!”
Diệp Linh Lang vừa nói, những người khác đều sôi nổi gật đầu tán đồng.
“Nhìn có vẻ chưởng môn Thất Tinh Tông đúng là phải chịu toàn bộ trách nhiệm, quyết liệt với hắn đúng là không oan.”
“Đương nhiên là không oan rồi, Diệp Dung Nguyệt là loại người phát điên đến mức nào, hắn già cả mắt mờ không nhìn rõ, còn thả ra để gây họa cho người khác, đúng là tội ác tày trời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không phải ngươi đã nói, ngươi còn rất nhiều tin tức nữa hay sao? Đều nói hết đi xem nào!”
“Ta còn nghe nói về Phù Đồ Tháp nữa!”
Cái này mọi người lại càng kích động, tin tức về chí bảo làm gì có ai không muốn nghe!
Bọn họ bên này đang nói chuyện hăng say, Diệp Linh Lang cũng chưa phát hiện ra tất cả mọi người trong khách điếm đều vây quanh đây, không chỉ có như thế, người bên ngoài đi ngang qua cũng đều đi vào trong hóng chuyện, chờ xem nàng nói gì.
“Mọi người đều thấy trên Thạch Trạch Sơn chứ? Trong Phù Đồ Tháp nhốt vô số ác quỷ!”
“Đã thấy, đã qua nhiều ngày như vậy, Thần Y Cốc vẫn chưa giải thích được gì!”
“Các ngươi nghĩ đi, vì sao trong chí bảo Phù Đồ Tháp của Đan Tâm Đường diệu thủ nhân tâm lại có nhiều ác quỷ? Có nghĩa là mặt ngoài họ hành y tế thế, ở phía sau g.i.ế.c người như ma!”
Nghe thấy mấy lời này, tất cả mọi người ở đây đều hít ngược một hơi.
“Có biết vì sao Bùi Lạc Bạch sẽ diệt mãn môn Đan Tâm Đường không?”
“Vì Phù Đồ Tháp!”
“Nói vớ vẩn, Phù Đồ Tháp cho dù có tốt, thì có thể tốt bằng tiền đồ của hắn không? Đệ nhất tổ cao cấp Võ Hội Đỉnh Phong, thủ tịch của Thanh Huyền Tông, tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, tiềm lực vô cùng lớn, là người đã đánh bại Tư Ngự Thần, chỉ vì tranh đoạt một Phù Đồ Tháp mà lại tự hủy tương lai của mình, hắn bị thần kinh à?”
Mọi người vừa nghe, cảm thấy vô cùng có lý.
“Đó là vì cái gì?”
“Từ xưa Tu Tiên giới g.i.ế.c cả nhà, hoặc là đoạt bảo, hoặc là diệt khẩu, hoặc là trả thù. Vì không có khả năng là đoạt bảo, cũng không có khả năng diệt khẩu, vậy thì khẳng định là trả thù rồi! Các ngươi chắc là đã quên mất thảm án Bạch Vũ Lăng của Thần Y Cốc bị diệt môn từ mười năm trước rồi!”
Diệp Linh Lang vừa nói, tiếng kinh hô vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
Nàng ở bên kia kể chuyện vô cùng sống động, giống như bản thân nàng ở hiện trường, người nghe nàng nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc, giống như chỉ cần lời nói phát ra từ miệng của nàng thì sẽ là sự thật.
Mọi người nghe thì vô cùng sửng sốt, thật đúng là không có ít người tin tưởng lời nói của nàng.
Khi nàng kết thúc buổi biểu diễn của mình, toàn bộ khách điếm đã bị vây quanh chật ních, tin tức cứ như thế mà truyền bá.
Rất nhanh, Tu Tiên giới truyền lưu lời đồn về Tư Ngự Thần và Diệp Dung Nguyệt, cũng truyền đi tin đồn Bùi Lạc Bạch báo thù cho thân nhân, ngay cả hành vi ác liệt của chưởng môn Thất Tinh Tông thả chó dữ cắn người cũng được truyền đi.
Tuy những lời nói này chưa được chứng minh thực tế, nhưng trận gió này đã thổi, khi chân tướng rõ ràng trong tương lai mới không đến nỗi không có ai tin tưởng.
Diệp Linh Lang vô cùng vừa lòng với trình độ diễn thuyết của mình, rất có phong thái của năm đó, khi còn ở thời hiện đại.
Sau khi thao túng một đợt dư luận, Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch cùng nhau rời khỏi khách điếm, đi tìm biểu đệ của Bùi Lạc Bạch.
Khi bọn họ đến nơi, biểu đệ của hắn quả nhiên còn bị trói trên cây cột ở trong khách điếm.
Tính thời gian, ít nhất cũng bảy ngày rồi! Bảy ngày mà vẫn bị trói!
Trách không được Bùi Lạc Bạch cũng không nghi ngờ gì hắn, hắn thật sự không thông minh!
Nhìn thấy Bùi Lạc Bạch trở về, Trần Thất Nguyên kích động mà kêu lên hai tiếng, tỏ vẻ bảo hắn nhanh thả mình ra.
Sau khi được cởi trói, hai chân của Trần Thất Nguyên lập tức mềm nhũn đứng không vững, hắn lảo đảo vài bước đã chuẩn bị đ.â.m xuống đất, hắn vội duỗi tay vịn vào người Diệp Linh Lang trong tầm tay.
Diệp Linh Lang dịch một bước sang bên cạnh, khiến cho Trần Thất Nguyên vịn vào không khí, sau đó cả người đổ xuống đất với tư thế rất khó nhìn.
……
Đây không phải chỉ là chuyện không thông minh.
Diệp Linh Lang thở dài, nếu chỉ tính số thông minh, hắn thậm chí còn không phải đối thủ của Chiêu Tài.