Mạn Ninh

Chương 10



19

 

Vào tiệc sinh thần hai mươi lăm tuổi của ta, rốt cuộc Lăng Uyên cũng được như ý, gặp được Tần Dục Tú.

 

Chỉ là hắn không ngờ, Tần Dục Tú lại nhảy một điệu múa. Mà điệu múa ấy, năm xưa Vân Sơ đã từng múa qua.

 

Điều hắn càng không ngờ hơn là, ánh mắt Tần Dục Tú nhìn hắn lưu chuyển dịu dàng, ngập tràn tình ý.

 

Ta lặng lẽ ngồi ở hậu vị, nhìn Lăng Uyên từng bước tiến về phía Tần Dục Tú. Bạch Hạ ghé sát tai ta thì thầm: 

 

“Dục Tú cô nương nói, chỉ cần có thể báo thù cho tỷ tỷ, dù nương nương có nói nặng lời, làm chuyện quá đáng, nàng cũng có thể chịu đựng được.”

 

Quảng Dương hầu thương nữ nhi, sau khi Vân Sơ qua đời thì luôn buồn bã không vui.

 

Cho đến khi Từ Khởi đến bái kiến ông, kể về chuyện xưa giữa chàng và Vân Sơ, kể về mục đích của ta, phu thê Hầu gia mới đồng lòng ủng hộ.

 

Chúng ta dùng Dục Tú làm mồi nhử, dụ Lăng Uyên từng bước từng bước sa vào, cho đến ngày hôm nay, ngay tại yến tiệc sinh thần của ta, hắn vứt bỏ ta để bước về phía Dục Tú.

 

Ta liếc mắt ra hiệu cho Lệ phi, nàng lập tức bưng chén rượu bước đến: 

 

“Nương nương, bộ y phục này mặc lên, giống hệt như Vân Sơ chuyển thế tái sinh vậy.”

 

Ta khẽ nói: 

 

“Chút nữa nhất định phải ra tay tuyệt tình, phải khiến hắn nổi giận.”

 

Thế là, khi Dục Tú cố ý nói ra chuyện nàng không muốn làm thiếp, Lệ phi liền xông tới hắt nửa bình rượu lên người nàng.

 

Lăng Uyên nhìn mỹ nhân mềm mại yếu đuối bị ức hiếp, lập tức đau lòng.

 

Ta lại tiếp lời:

 

“Tỷ tỷ nàng vốn là yêu nữ mê hoặc thánh thượng, khó khăn lắm mới c.h.ế.t đi, hậu cung mới yên ổn được mấy ngày, giờ lại đến một kẻ khác.”

 

Chỉ cần nhắc đến Vân Sơ, đầu óc Lăng Uyên liền trở nên vô dụng.

 

Huống chi ngày thường ta vẫn luôn đối xử tốt với Vân Sơ, nay đột nhiên nói ra những lời ấy, hắn trong chốc lát không phản ứng kịp.

 

Mà ta cũng không cho hắn thời gian phản ứng.

 

Lập tức có cung nhân vào bẩm báo, cây bách hợp hắn trồng cho ta, đã bị ta hạ lệnh chặt bỏ.

 

Tấm mặt nạ mà hắn vất vả duy trì, cái vẻ phu thê ân ái, hoàng hậu hiền lương, được quần thần bá tánh ca tụng đã bị ta xé toạc ngay giữa yến tiệc.

 

Hắn không còn giữ nổi thể diện.

 

Cơn giận của Lăng Uyên lên đến đỉnh điểm.

 

Hắn nắm tay Dục Tú, lạnh lùng nhìn ta: 

 

“Hoàng hậu đã không còn lòng với trẫm, lại còn đố kỵ cay nghiệt, không xứng làm hậu. Hôm nay, trẫm phế hậu!”

 

Đó chính là câu nói mà ta muốn hắn phải thốt ra trước mặt tất cả mọi người.

 

Ta muốn để cho quần thần thấy, một hoàng đế không lo chính sự, chỉ mê sắc đẹp, đã dồn ép một hoàng hậu hiền lương như thế nào.

 

Những người từng bị Từ Khởi thuyết phục, còn lưỡng lự do dự, đến lúc này đều thất vọng lắc đầu.

 

Ta nhìn Lăng Uyên giận đến phát cuồng, lạnh giọng kể ra từng điều hoang đường của hắn trong năm qua, từng nỗi khổ của bá tánh.

 

Lăng Uyên giận dữ chỉ vào ta quát lớn: 

 

“Người đâu! Tô Tướng quân đâu! Mau kéo hoàng hậu xuống cho trẫm!”

 

Tô Tướng quân trầm giọng nói: 

 

“Trước khi bệ hạ xử trí hoàng hậu, thần có một chuyện muốn hỏi. Năm xưa, cả nhà Bạch tướng quân thật sự là gặp nạn trên đường hồi kinh sao?”

 

“Chúng thần là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, thành danh giữa đao kiếm m.á.u lửa. Trong quân, nam nhi bảy thước, ai mà chẳng mang vài vết sẹo.”

 

“Chúng thần không phải không sợ đau, nhưng nghĩ đến việc chỉ cần chịu chút đau đớn, là có thể bảo vệ giang sơn và bá tánh, bảo vệ hoàng thượng, chúng thần liền cam tâm chịu đựng.”

 

“Thế nhưng giờ đây thần nghe nói, cái c.h.ế.t của Bạch tướng quân là có người cố ý hãm hại. Nếu là thật, chẳng những thần lạnh lòng, mà cả tướng sĩ trong triều đều lạnh lòng.”

 

“Bạch đại tướng quân vì triều đình mà liều mình, trấn thủ biên cương mười mấy năm, khắp người là thương tích, còn là công thần lập nên ngai vàng cho hoàng thượng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu người như vậy cũng không có kết cục tốt, thần sợ hãi. Người chúng thần liều mạng bảo vệ, lại chính là kẻ muốn lấy mạng chúng thần.”

 

Giọng của Tô Tướng quân vang dội mạnh mẽ, từng chữ vang vọng khắp Thanh Hà Trì.

 

Khoảng một tháng trước, Thái phó truyền tin cho ta, nói đã điều tra rõ chuyện năm xưa, khi Lăng Uyên vừa đăng cơ chưa đến nửa năm, phụ mẫu ta đã gặp nạn.

 

Đám sát thủ đó, là do chính Lăng Uyên phái đi.

 

Hắn mượn binh quyền của phụ thân để lên ngôi, lại e dè thế lực nhà ta, không tin phụ thân sẽ trung thành. 

 

Hơn nữa, hắn kiêu ngạo tự phụ, chỉ cần phụ thân còn sống, thiên hạ sẽ luôn có người nói rằng hắn có được ngai vàng là nhờ phụ thân, vì thế hắn không thể dung thứ.

 

Hắn bí mật bố trí mai phục, sát hại cả phụ mẫu ta.

 

Không còn phụ thân ràng buộc, hắn muốn đưa ai vào cung cũng dễ như trở bàn tay.

 

Sau sự việc năm đó, Thái phó đã nghi ngờ, nhưng không có đủ bằng chứng. 

 

Mãi đến một tháng trước, khi Bạch Hạ đến phủ Quảng Dương hầu tặng lễ chúc mừng cho Tần Dục Tú, Thái phó đã tìm được toàn bộ bằng chứng, rồi nhờ nàng báo lại cho ta.

 

Ta từng nghĩ Lăng Uyên chỉ là kẻ trăng hoa.

 

Không ngờ, hắn lại tàn nhẫn đến mức ấy.

 

“Xin bệ hạ tra rõ vụ án Bạch tướng quân năm đó, để an ủi lòng quân.” 

 

Tô Tướng quân thỉnh cầu.

 

Lăng Uyên lùi từng bước, tức đến mức không nói thành lời.

 

Thái phó đúng lúc đưa ra chứng cứ: 

 

“Xin chư vị đại thần xem qua, đây chính là sự thật về cái c.h.ế.t của Bạch tướng quân năm ấy.”

 

Các đại thần đều là cáo già, họ có thể thần phục một hoàng đế, nhưng không thể phục tùng một kẻ có thể g.i.ế.c cả nhà họ bất cứ lúc nào.

 

“Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân.” 

 

Từ Khởi cất giọng.

 

Ta nhìn Lăng Uyên, trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc và hoảng loạn. 

 

Hắn đứng không vững, Tần Dục Tú bước tới đỡ lấy, tay áo nàng có tẩm hương liệu, hắn vừa ngửi thấy liền trở nên mơ hồ, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

 

Tần Dục Tú ghé sát bên hắn, đột nhiên kinh hoàng kêu lên: 

 

“Bệ hạ, ngài vừa nói gì? Sao có thể... g.i.ế.c hết các đại thần?”

 

Quần thần nháo nhào cả lên.

 

Ta đứng dậy, chậm rãi nói: 

 

“Hoàng thượng đã phát cuồng, người đâu, mau dìu bệ hạ về tẩm điện nghỉ ngơi.”

 

Sau khi Lăng Uyên bị đưa đi, ta nhìn các đại thần đang phủ phục trước mặt: 

 

“Hoàng thượng lo nghĩ quá độ thành bệnh, nếu chuyện này bị người ngoài biết được, e là sẽ dẫn đến biên cương loạn lạc, bá tánh bất an.”

 

Thái phó bước ra trước, lớn tiếng: 

 

“Cung thỉnh Hoàng hậu nương nương lâm triều nghe chính, ổn định triều cục.”

 

Các đại thần đồng loạt hưởng ứng.

 

Ta mỉm cười: 

 

“Khi còn sống, phụ thân vẫn luôn dạy ta, điều quan trọng nhất là bá tánh được an cư lạc nghiệp. Ai làm chủ giang sơn không quan trọng, quan trọng là người ấy có thật lòng nghĩ cho thiên hạ, có vì dân vì nước hay không.”

 

“Chuyện phụ thân ta bị hại, may nhờ Thái phó dày công tìm chứng cứ. Sau này những chuyện như vậy, ta hy vọng sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

 

“Triều chính đã bị bỏ bê quá lâu, nếu chư vị tin tưởng, Bạch Mạn Ninh ta từ ngày mai ta sẽ bắt đầu c

hỉnh đốn lại chính sự, vì các vị, cũng vì vạn dân.”

 

Thái phó cất tiếng đầu tiên: 

 

“Thần đợi xin đón Hoàng hậu nương nương lâm triều nghe chính.”