Cô ấy đặt một xấp tài liệu trước mặt tôi.
Bên trong là toàn bộ nội dung những lá thư đe dọa và lưỡi d.a.o mà Tô Duệ nhận được trước khi tôi ly hôn.
Người đứng sau tất cả lại chính là cô ta.
“Lục Tiêu, tôi đã điều tra ra anh đã bí mật chuyển tài sản trước khi ly hôn để mua nhà cho nhân tình.
Ban đầu tôi không định vạch trần, chỉ muốn giữ thể diện.
Nhưng vì hai mẹ con tiện nhân đó, anh đã làm tổn thương con gái tôi hết lần này đến lần khác.
Phi Phi là giới hạn cuối cùng của tôi.
Anh có thể không cần con bé, nhưng nó là sinh mạng của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại nó.”
Sao tôi có thể không cần Phi Phi được?
Tôi chỉ nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, con bé vẫn là con tôi.
Dù tôi có quay đầu bất cứ lúc nào, nó vẫn luôn ở đó đợi tôi.
Tay tôi run rẩy, nhìn chằm chằm vào những bằng chứng về vở kịch mà Tô Duệ đã tự đạo diễn.
Không thể tin vào mắt mình.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Là ảnh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện.
Tô Duệ gửi cho Vệ Thư Tình sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, cố tình khiêu khích:
【Sau này bảo con gái cô ít liên lạc với chồng tôi thôi.】
【Anh ấy thà cứu con trai tôi, chứ không cần con gái cô.】
【Hai mẹ con cô cộng lại cũng không bằng một nửa ngón tay của tôi và con trai tôi trong lòng anh ấy.】
Vệ Thư Tình chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:
【Cô tưởng ai cũng thích nhặt lại rác cũ thối rữa như cô chắc?】
Sao có thể như vậy?
Vệ Thư Tình chẳng phải rất yêu tôi sao?
Vậy mà lại ví tôi như rác rưởi?
Về đến nhà.
Mắt Tô Duệ lập tức ngấn đầy nước.
“A Tiêu, em không cố tình lừa anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là… em quá khao khát được ở bên anh.”
Một màn diễn quá vụng về.
Vậy mà trước đây tôi lại tin tưởng tuyệt đối.
Chỉ cần cô ta rơi nước mắt, tôi sẽ mềm lòng ngay lập tức.
Nhưng sau khi biết được sự thật.
Tôi không kiềm chế nổi, giáng mạnh một cái tát vào mặt mình.
Chỉ vì một người đàn bà dối trá.
Tôi đã hiểu lầm Vệ Thư Tình, bỏ mặc con gái không lo.
Tô Duệ níu lấy tay tôi, van nài:
“Xin anh đừng làm tổn thương chính mình.
Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này cứ sống thật tốt cùng nhau, cả nhà ba người.
Luật sư mà Vệ Thư Tình tìm đến, nghe nói là đội ngũ pháp lý mạnh nhất của tập đoàn Phó Thị.
Nếu cô ta thật sự muốn kiện đòi lại tài sản, số tiền đó sẽ không nhỏ đâu.”
Hóa ra, điều Tô Duệ quan tâm không phải là tôi.
Cô ta chỉ lo tiền của tôi sẽ bị vợ cũ đòi lại.
Tô Duệ ôm chặt tôi từ phía sau.
Cơ thể nóng bỏng dán sát vào lưng tôi.
Lần đầu tiên, tôi từ chối cô ta.
Triết Triết biết mình đã sai.
Lần đầu tiên không cần ai dỗ dành, ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bài tập.
Gặp câu hỏi không hiểu, nó chạy đến bên tôi, ngước mắt hỏi:
“Ba ơi, có thể dạy con không?
Con biết lỗi rồi, sau này sẽ không bắt nạt Phi Phi nữa.”
Tôi theo thói quen đưa tay định xoa đầu thằng bé.
Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phi Phi né tránh tôi trong buổi họp phụ huynh hôm đó.
Gương mặt nhỏ bé lạnh lùng, xa cách.
Cảm giác nhói đau chạy dọc lồng ngực.
Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.
Một lúc lâu sau, tôi lặng lẽ rút tay về.
Ngôi nhà này, tôi bắt đầu cảm thấy không muốn ở lại nữa.