Sau khi Phi Phi ra đời.
Vệ Thư Tình chỉ biết ở nhà tận hưởng, suốt ngày buôn chuyện với mấy bà mẹ bỉm sữa trong khu chung cư, bàn luận ăn gì, mặc gì.
Cô ta đã tụt hậu với xã hội quá lâu.
Ngay cả người có bằng tiến sĩ cũng chưa chắc tìm được công việc tốt.
Huống hồ gì cô ta chỉ mới tốt nghiệp đại học?
Mắt Tô Duệ hơi đỏ lên:
“Đều là do anh nuông chiều cô ta.
Không như em, chẳng có ai yêu thương, cái gì cũng phải dựa vào chính mình.”
Tôi đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.
Lúc mới về nước, Tô Duệ từng kể rằng chồng cũ của cô ấy qua đời khi Triết Triết mới ba tuổi, để lại hai mẹ con sống chật vật.
Vì muốn kiếm thêm tiền, cô ấy phải dạy rất nhiều lớp múa mỗi tuần.
Gặp phải học viên quấy rối, cô ấy cũng chỉ có thể nén nhịn.
Tôi im lặng.
Không ngờ, sau khi đánh cắp thành quả nghiên cứu của tôi, cô ấy vẫn sống khổ sở đến vậy.
Những oán giận trong lòng phút chốc tan biến.
Vì thế, tôi lén lút mua nhà cho Tô Duệ sau lưng vợ cũ.
Ngầm đồng ý để cô ấy ở lại bên cạnh tôi làm việc.
Mỗi khi tôi mệt mỏi, cô ấy đều pha một ly cappuccino yêu thích, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho tôi.
Hôm đó, trời giông sấm chớp.
Tô Duệ nói nhà bị cúp điện, Triết Triết sợ đến phát khóc.
Tôi mặc kệ sự ngăn cản của Vệ Thư Tình, mặc kệ con gái đang bị bệnh.
Lao thẳng đến chỗ cô ấy.
Tô Duệ run rẩy ôm lấy tôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ ren mỏng, bên trong không có nội y, môi run rẩy thì thầm:
“A Tiêu, anh biết mà, em sợ sấm sét nhất.”
Cơ thể mềm mại, nóng bỏng dán sát vào người tôi.
Tôi cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi kịp nhận thức lại, quần đã bị cởi ra.
Tôi định đứng dậy.
Nhưng Tô Duệ cắn nhẹ vành tai tôi, hơi thở quyến rũ:
“A Tiêu, cơ thể anh không thể nói dối được đâu.”
“Em biết trong không gian lưu trữ của anh, vẫn còn đầy ảnh của em.”
Phải.
Tôi chưa bao giờ thực sự quên được cô ấy.
Hồi đại học, chúng tôi từng cùng nhau đi qua sa mạc Gobi, cùng nhau ngắm biển.
Bức ảnh tôi thích nhất—là lần cô ấy than mệt không muốn leo núi nữa.
Tôi ngồi xuống, cõng cô ấy từng bước lên đỉnh.
Cô ấy ôm lấy cổ tôi, hôn nhẹ một cái, rồi ra hiệu chụp chung một bức hình.
Xuống núi xong, chúng tôi quấn lấy nhau ba ngày ba đêm.
Những điên cuồng tuổi trẻ.
Khắc sâu vào cơ thể.
Dù có rửa sạch bao nhiêu lần, cũng không thể xóa nhòa.
Không thể quên được.
Đêm đó, Tô Duệ hỏi tôi:
“Đời người chỉ vỏn vẹn ba vạn ngày, anh thật sự muốn mãi mãi sống bên một người mình không yêu sao?”
Tôi chìm vào suy tư.
Tôi có từng yêu Vệ Thư Tình không?
Chắc là đã từng.
Nhưng cơm áo gạo tiền đã sớm cuốn trôi thứ tình cảm mong manh ấy.
Khi sóng rút đi.
Tôi mới nhận ra người mà tôi thực sự không thể buông bỏ là Tô Duệ.
Không cần ai nhắc nhở, tôi cũng luôn muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
Không như Vệ Thư Tình, chỉ khi đến những ngày đặc biệt, tôi mới nhớ mua quà cho cô ấy.
Vì trách nhiệm gia đình, tôi không vội vàng ly hôn ngay từ đầu.
Chính Vệ Thư Tình quá đáng trước, nhiều lần động tay với Tô Duệ, tôi mới không thể chịu đựng thêm được nữa.