Để thỏa mãn mong muốn của Tô Duệ, tôi quyết định giành bằng được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Họa Thị.
Tô Duệ vòng tay ôm cổ tôi, hôn một cái thật ngọt ngào:
“Chồng ơi, em xót anh quá.
Hôm qua chỉ vì một hợp đồng lớn mà suýt nữa phải nhập viện vì uống rượu quá nhiều.”
Tôi xoa nhẹ vùng bụng đau âm ỉ.
Bỗng dưng nhớ đến bát cháo kê bí đỏ mà Vệ Thư Tình từng nấu.
Tô Duệ đã quen với đồ ăn phương Tây.
Cô ấy và Triết Triết thích bít tết và bánh mì hơn.
Cô ấy còn nói người phương Tây không thích ăn cháo, rồi hào hứng nấu cho tôi một nồi cơm hải sản kiểu Tây Ban Nha.
“A Tiêu, đây là món em nấu từ tôm, nghêu, mực, kết hợp với gạo, cà chua, hành tây, tỏi, nghệ tây và nước dùng hải sản. Anh ăn nhiều một chút nhé.”
Mùi hải sản nồng nặc khiến tôi buồn nôn, phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Triết Triết hét lớn:
“Ba ơi, ba không ăn nữa sao?
Vậy con ăn hết phần ba luôn nhé!”
Tô Duệ mải chăm sóc Triết Triết, bận điều chỉnh âm lượng TV lớn hơn, chẳng hề đoái hoài đến tôi đang nôn đến trời đất quay cuồng trong toilet.
Tôi bỗng cảm thấy mơ hồ.
Hình ảnh Vệ Thư Tình hối hả tìm thuốc đau dạ dày cho tôi, Phi Phi cầm khăn giấy lau mặt cho tôi, chợt hiện lên trong đầu.
Tô Duệ nói thương tôi, nhưng cô ấy chẳng làm gì cả.
Cô ấy chỉ nũng nịu bảo rằng, đợi biệt thự hoàn tất thủ tục sang tên, rồi mới đi đăng ký kết hôn với tôi.
Vệ Thư Tình không nói gì, nhưng cô ấy từng lặng lẽ tìm danh y, giúp tôi kiếm phương thuốc chữa bệnh.
Những điều nhỏ nhặt tôi từng coi là hiển nhiên.
Giờ đây lại như một thứ ngoài tầm với, từng chút một rời xa tôi.
Tôi nhìn vào gương, tát mình một cái.
Tự nhắc bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung.
Tôi đối với Vệ Thư Tình chỉ là thói quen, còn đối với Tô Duệ mới là tình yêu đích thực.
Nếu cứ do dự, cuối cùng có khi chẳng được gì cả.
Tôi cố chấp và cứng rắn đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhấn nút xả nước, cùng lúc dội trôi những ký ức xót xa.
Tập đoàn Họa Thị là một doanh nghiệp lâu đời.
Những năm gần đây phát triển mạnh mẽ.
Người lãnh đạo hiện tại là Họa Thời Nghiên, một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng.
Tôi đến sớm hơn lịch hẹn nửa tiếng để thể hiện thành ý.
Vốn dĩ Tô Duệ không đủ tư cách tham gia buổi gặp này, nhưng cô ấy muốn học hỏi thêm kinh nghiệm đàm phán thực tế.
Tôi liền tìm cớ điều thư ký trưởng ra ngoài.
Nhưng một người không ngờ tới đã xuất hiện.
Vệ Thư Tình mặc một bộ vest công sở cao cấp của Versace, giày cao gót gõ nhẹ trên sàn, mái tóc dài uốn nhẹ búi lên, vài sợi lòa xòa bên chiếc cổ trắng ngần.
Cô ấy vốn không thích trang điểm, nhưng hôm nay hàng mi cong vút, lớp nền tinh tế.
Cô bước đi bên cạnh một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề.
Dáng vẻ nhẹ nhàng, thần thái bình tĩnh, như thể cả thế giới chỉ là phông nền cho cô ấy tỏa sáng.
Tôi không thể tin vào mắt mình:
“Vệ Thư Tình, sao em lại ở đây?”
Cô ấy nhíu mày:
“Tôi đi làm!”
Tô Duệ nhìn cô từ trên xuống dưới, nhếch môi đầy mỉa mai:
“Cô không có kinh nghiệm làm việc, ngay cả công ty của A Tiêu cũng không vào được, chẳng lẽ bám lấy ông già nào rồi?”
Lời nói cay nghiệt.
Nhưng tôi không ngăn lại.
Sau khi ly hôn, Vệ Thư Tình như con ngựa hoang được thả dây cương, tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe.
Gọi vào đồng hồ thông minh của Phi Phi, lần nào con bé cũng nói mẹ đang tăng ca.
Người đàn ông bí ẩn lần trước vẫn chưa điều tra ra được.
Nhớ lại lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn, Vệ Thư Tình còn kiên quyết không ký, nói rằng không muốn con gái lớn lên trong một gia đình đơn thân.
Sau đó lại đột nhiên đồng ý.
Có lẽ đúng như Tô Duệ nói, cô ấy đã có người khác bên ngoài.
Nếu không, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ tôi—một con rùa vàng như vậy?