Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 117



Nói là làm, Trần Tú Hòa lập tức mở cửa hầm chứa đồ trong sân cho thông thoáng.

Căn hầm đã lâu không sử dụng, vừa mở ra đã có một luồng khí lạnh phả vào mặt.

"Mẹ, nhà bác Hai cũng cần mở không ạ?" Triệu Tuế Tuế ở bên cạnh nhắc nhở, nhà họ có chìa khóa nhà bác Hai bên cạnh.

Trần Tú Hòa suy nghĩ một chút, thấy con gái nói cũng đúng,"Tuế Tuế nhà mình thật thông minh."

Nói xong, bà quay người trở vào nhà tìm chìa khóa.

Triệu Tuế Tuế ngồi xổm ở cửa hầm nhìn xuống, bên trong tối om.

"Không cần nhìn đâu, bên trong có 5 cái chum muối dưa lớn, to bằng cái chum nước trong bếp đấy." Triệu Lập Văn kéo em gái, giục cô bé đi tắm.

Chum nước trong bếp chứa được 200 cân nước, 200 cân nước tương đương 100 lít, vậy là nhà họ có thể trữ được 600 lít nước.

Chỉ cần dùng để uống và nấu ăn thôi thì cũng đủ dùng một thời gian, hơn nữa trong không gian còn có nữa.

Đến cuối tháng 9 mà trời vẫn chưa mưa, vụ thu năm nay coi như mất mùa chắc rồi.

Nhà ăn giờ cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực, rất nhiều bữa chỉ có một bát cháo loãng, có khi còn phải ăn thạch găng thay cơm tối.

May mà đội trưởng có tầm nhìn xa trông rộng, đợi khi quả găng trên núi chín là đã cho người hái hết về rồi.

Triệu Tuế Tuế nhìn số bánh quy nén trong nhà sắp hết sạch, cô bé nghĩ không thể chờ đợi thêm được nữa.

Hôm sau khi Triệu Lập Văn chôn chiếc nồi hầm xuống đất, cậu bé bèn dẫn em trai và em gái lên núi, giả vờ đào được thứ gì đó rồi mang về nhà.

"Cái này là cái gì thế?" Trần Tú Hòa cầm chiếc nồi hầm trên tay,"Trông không giống nồi sắt lắm."

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn thầm nghĩ: Đây là nồi hầm bằng inox 316 của thế kỷ 21 đấy ạ.

Hai anh em đã chọn lựa rất lâu, cuối cùng quyết định chọn chiếc nồi này, vì nó không hề có logo 316 nào, trông có vẻ "cổ xưa" nhất.

"Con không biết, lúc nãy đào được trên núi ạ." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, giờ thì khả năng diễn xuất của cô bé đã tiến bộ hơn rất nhiều.

"Mẹ, giờ phải làm sao ạ?" Triệu Lập Văn cũng hùa theo.

"Cảm giác là đồ tốt đấy, cứ để đó đã, mai mang sang hỏi đội trưởng xem sao." Trần Tú Hòa cầm chiếc nồi lên ước lượng, thấy khá nặng và chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn thầm nghĩ: Đến mai mẹ sẽ chẳng muốn đưa cho ai đâu, vì chúng con sẽ biến nó thành Tụ Bảo Bồn mà.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn đã luyện tập rất lâu, cuối cùng cũng có thể đưa đồ vật trong không gian ra ngoài trong phạm vi 3 mét.

Nửa đêm, trước khi ngủ, Triệu Lập Văn tự thôi miên bản thân để có thể tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng.

Sau khi tỉnh, Triệu Lập Văn vẫn nhắm mắt, cậu bé bỏ 8 chiếc bánh bao trắng vào nồi rồi lại ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuế Tuế tỉnh dậy, cô bé thấy mẹ mình có vẻ khác lạ,"Mẹ?"

Trần Tú Hòa ngẩn người một lúc lâu mới lên tiếng,"Tuế Tuế dậy rồi à, dậy ăn sáng rồi đi học đi con."

"Mẹ, hôm nay không phải đi học ạ." Triệu Tuế Tuế bất đắc dĩ nói, chẳng lẽ 8 chiếc bánh bao kia đã dọa mẹ cô bé ngốc rồi sao, không thể nào!

"À, mẹ nhầm, bữa sáng để trên bàn đấy, con đi rửa mặt rồi vào ăn đi." Trần Tú Hòa ngây người mấy giây rồi mới nói tiếp.

Triệu Tuế Tuế đành mặc áo khoác rồi xuống giường.

Ngoài sân, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Vũ đang rửa chum nước ở trong hầm.

Xem ra những chiếc bánh bao trắng kia đã khiến mẹ cô bé chấn động mạnh thật, đến mức không thèm làm việc nữa.

Rửa mặt xong, Triệu Tuế Tuế uống một bát cháo loãng rồi chạy vào hầm phụ hai anh trai rửa chum.

Trong nhà, Trần Tú Hòa kéo rèm cửa sổ của cả hai bên lại, bà lấy chiếc nồi hầm và bánh bao trong tủ ra, trầm mặc hồi lâu, rồi tự nhủ: "Để mình thử xem sao, nếu không có vấn đề gì thì sẽ cho các con ăn."

Nói rồi, bà thấp thỏm bẻ một miếng bánh bao bỏ vào miệng, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa, chiếc bánh bao này mềm và ngon hơn cả bột mì thượng hạng mà chồng bà mua về. Thế là chẳng mấy chốc, bà đã ăn hết cả chiếc bánh.

Giờ đã là giữa tháng 9, bánh bao để ngoài chỉ được khoảng 2 ngày.

Trần Tú Hòa cất chiếc nồi hầm và số bánh bao còn lại vào tủ rồi khóa kỹ lại, sau đó xốc lại tinh thần, đi rửa chum nước.

Triệu Tuế Tuế đã nhìn thấy hết mọi chuyện diễn ra trong nhà, đặc biệt là dáng vẻ vừa ăn vừa lo bánh bao có độc của mẹ mình, trong lòng cô bé không khỏi toát mồ hôi.

TBC

Thấy mẹ sắp đi ra, Triệu Tuế Tuế vội vàng chạy vào hầm.

Cả ngày hôm đó, Trần Tú Hòa đã ăn hết 3 chiếc bánh bao trắng. Tối đến, bà lại nghĩ đến chiếc nồi và 5 chiếc bánh bao còn lại trong tủ, lòng bà nóng như lửa đốt, nhỡ sáng mai chúng bị hỏng thì phải làm sao. Nhưng bà không thể lấy con cái ra làm trò đùa được, hơn nữa trong thôn cũng không ai nuôi chó. Tuy vậy, trong lòng bà vẫn cảm thấy số bánh bao kia chắc chắn không có vấn đề gì.

Sáng hôm sau, Trần Tú Hòa mở tủ ra, chiếc nồi vẫn vậy, không có thêm thức ăn nào xuất hiện, 5 chiếc bánh bao trắng vẫn còn đó, nhưng không còn thơm như hôm qua nữa, chắc là chỉ để được thêm 1 ngày.