Có Triệu Giai Ninh đoạt đồ vật dẫn đường, đối tượng mà cả đại đội Phú Hưng thảo luận đều là Triệu Giai Ninh, mọi người còn hỏi con gái nhà mình, mới biết được Triệu Giai Ninh gần như bắt nạt toàn bộ cô gái cùng tuổi trong đội.
Trong nhà kế toán Triệu Thiên Bạch, ông cũng đang dạy dỗ con gái.
Lưu Lê Hoa muốn ngăn cản, đã bị chồng quát lớn,"Bà xem xem, con gái nhà ai giống như Giai Ninh nhà chúng ta đi bắt nạt người khác, tôi chỉ là kế toán của đội, không phải đội trưởng, cũng không phải chủ nhiệm công xã."
Ở đội Phú Hưng chỉ có đội trưởng và đội trưởng dân quân là do công xã bổ nhiệm, kế toán là do đội trưởng giới thiệu.
"Giai Ninh lại không làm chuyện xấu gì, tranh đồ chơi là chuyện trẻ con, đứa nhỏ nào mà chẳng từng như thế." Lưu Lê Hoa bĩu môi, không phục.
Triệu Thiên Bạch nhìn vợ không biết hối cải, nặng nề vỗ bàn: "Cướp đồ còn không phải chuyện xấu? Vậy phải làm gì mới là chuyện xấu?"
Lưu Lê Hoa không nói, ý tứ rất rõ ràng, bà ta không cảm thấy con gái mình có lỗi gì.
"Đội trưởng đã nói với tôi rồi, trên đội không chỉ có mình tôi làm kế toán được." Triệu Thiên Bạch biết vợ quan tâm điều gì, cũng biết bà ta dựa vào danh nghĩa vợ kế toán mà có chút ngang ngược ở trong đội, trước kia mặc kệ không có chuyện gì xảy ra, bây giờ không thể như vậy được nữa.
Lưu Lê Hoa nghe vậy lập tức luống cuống, chồng tiếp tục dạy dỗ con gái bà ta cũng không ngăn cản nữa.
Triệu Gia Hưng trốn ở một bên nghe, gật đầu, bởi vì em gái mà cậu ở trong đám con trai cũng không dễ dàng gì.
Trong lúc nhất thời, Triệu Giai Ninh bị người trong đội chỉ trỏ, bớt náo loạn hơn hẳn.
Triệu Lập Võ mang tảng đá lớn buổi chiều từ trên núi xuống cất vào nhà kho,"Mẹ, ngày mai con lại đi chuyển một lần nữa."
"Được, ngày mai lại chuyển một tảng đá lớn về, vào ăn cơm đi." Trần Tú Hòa gọi con trai út vào nhà, chuẩn bị ăn cơm chiều.
Lúc ngủ, Trần Tú Hòa nghĩ đến buổi tối con trai cả đứng chắn trước mặt con gái út, bất tri bất giác con trai cả đã cao bằng bà.
Nhìn qua con gái út và con trai út, bà nhìn về phía con trai cả nằm đầu giường, trong lòng hơi áy náy, không biết khi nào mới có thể xây nhà cho con trai cả.
Bây giờ chắc chắn là không được, nguy cơ thiếu lương thực còn treo lơ lửng trên đầu, năm nay đừng mong xây nhà.
Trần Tú Hòa mượn ánh trăng, nhìn ba đứa con, chậm rãi nhắm mắt lại, mơ màng nghe thấy tiếng gạo rơi vào chậu Tụ Bảo. Trần Tú Hòa đã quen nên không mở mắt ra, tiếp tục ngủ.
Thời gian đã đến tháng 4, từ khi Kinh Trập đến nay, chỉ có vài cơn mưa phùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đội trưởng suy nghĩ mấy ngày liền quyết định không đợi nữa, bắt đầu dùng nước trong hầm chứa tưới cho lúa mì mùa đông.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ múc nước, nếu có ống nước thì tốt rồi, có thể dùng áp lực không khí để dẫn nước từ hầm chứa ra ruộng lúa mì.
TBC
Gần một năm nay, mọi người đều ăn không đủ no, đàn ông cũng không chịu nổi, cho nên vẫn là đàn ông 2 ngày, phụ nữ 1 ngày thay phiên nhau gánh nước.
Đến lượt Trần Tú Hòa, bà thường chọn buổi sáng, con trai út giúp đỡ buổi chiều.
"Tú Hòa này, thật là có phúc, Lập Võ tháo vát quá." Lý Vân gánh nước mệt mỏi, ngồi xuống đống rơm nghỉ ngơi.
"Nó giống bố nó, sức khỏe tốt." Trần Tú Hòa cười đáp.
Chưa đến hai tiếng, Triệu Lập Võ đã gánh xong phần việc của mình, ngồi xuống đống rơm cùng em gái.
Đội trưởng quy định, mỗi người một ngày phải gánh 30 gánh, gánh xong là có thể nghỉ, ai lười biếng sẽ bị trừ công điểm và lương thực.
Lương thực chia cho mỗi người vốn đã không nhiều, ai cũng không muốn bị trừ, cho dù mệt mỏi cũng không dám lười biếng, mệt quá thì nghỉ ngơi một chút rồi lại gánh tiếp.
7 đội sản xuất trực thuộc công xã Trung Cốc, nghe theo kiến nghị của đội trưởng Phú Hưng , đều xây dựng hầm chứa tuyết.
Chủ nhiệm công xã cũng báo cáo phương pháp này lên huyện, nhưng cũng có một số công xã tin rằng năm nay sẽ có mưa, không chịu xây hầm chứa tuyết, bây giờ hoa màu đã bắt đầu khô héo.
Chuyện như vậy diễn ra ở khắp nơi phía Bắc Trung Quốc, những nơi mất mùa đã bắt đầu xin cứu tế lương thực. Nhưng kho dự trữ lương thực quốc gia không đủ, không thể nào đáp ứng hết được.
Rất nhiều nhà ăn tập thể bắt đầu giải tán, không giải tán cũng không có lương thực, mọi người đành tự tìm cách sinh tồn.
Một số nhà ăn tập thể còn giữ lại một ít lương thực chờ đến mùa hè thu hoạch vụ mới. Bây giờ đến vụ hè lại không thu hoạch được gì, đành phải chia số lương thực ít ỏi đó cho mọi người, mặc cho họ tự lo liệu.
Tháng 5, đội Phú Hưng bắt đầu thu hoạch vụ hè, nhà ăn tập thể lại chính thức hoạt động.
Sản lượng vụ hè không cao bằng năm ngoái, nhưng dù sao cũng có thu hoạch.
Bận rộn nửa tháng, sau khi thu hoạch xong, đội trưởng vội vàng đến công xã báo cáo sản lượng, chờ sau khi nộp thuế sẽ chia lương thực cho mọi người.