Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 139



Trần Tú Hòa nghe xong, khịt mũi cười khẩy, nhà bếp nhị phòng đã sớm chẳng còn lương thực gì, lần trước nhị tẩu về đã mang hết lên thành phố rồi, số còn lại đều giấu trong phòng cả.

"Mẹ, đại phòng thật quá đáng, hay là chúng ta dạy dỗ bọn họ một chút đi." Triệu Tuế Tuế cũng bị sự vô liêm sỉ của đại phòng làm cho choáng váng, cướp lương thực của chú ruột, bọn họ có còn nhân tính nữa không?

Triệu Lập Văn đảo mắt, nghĩ ra một kế, ghé sát tai mẹ thì thầm.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ cũng vểnh tai lại nghe lén, quả nhiên là một kế sách hay.

"Vải đen trong nhà thì có sẵn, nhưng vải trắng thì không có." Trần Tú Hòa rất ít khi mua vải trắng, làm việc dễ bị bẩn, ngay cả quần áo mặc trong người cũng hiếm khi dùng màu trắng.

Triệu Tuế Tuế nghĩ đến việc có thể dùng giấy để may quần áo: "Dùng giấy trắng, giấy đen được không mẹ? Dọa đại phòng một chút mà dùng vải thì hơi phí."

Trần Tú Hòa cũng thấy dùng vải thì hơi hoang phí: "Giấy trắng thì dễ kiếm, giấy đen thì hơi khó."

"Mẹ ơi, lấy giấy trắng bôi đen là thành giấy đen rồi, nhà mình còn mực viết câu đối Tết mà." Triệu Lập Văn nhớ đến mấy câu đối Tết do chính tay mình viết.

"Được, cứ làm như vậy đi, tốt nhất là dọa cho thằng nhóc Triệu Lập Kim kia c.h.ế.t khiếp luôn." Trần Tú Hòa gật đầu cái rụp, đồng ý cho thực hiện kế hoạch.

Tối hôm đó, nhân lúc trăng sáng tỏ, Lưu Chiêu Đệ và Triệu Lập Kim lục tung cả nhà bếp nhà nhị phòng mà không thấy một hạt gạo, bèn tính đến chuyện tìm cách vào căn phòng bị khóa chặt.

"Lập Kim, hay là con nhớ nhầm?" Lưu Chiêu Đệ thở hổn hển, trong bóng tối, giọng bà ta có chút run rẩy, bà ta luôn có cảm giác có người đứng sau lưng nhìn mình, đã làm chuyện mờ ám, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Đột nhiên, một bóng trắng thoắt qua khiến Lưu Chiêu Đệ giật nảy mình.

"Lập Kim, con có thấy gì không?" Lưu Chiêu Đệ hốt hoảng nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bóng trắng vừa rồi.

"Không thấy gì hết, mẹ, cái gì vậy, chúng ta mau tìm lương thực đi." Triệu Lập Kim tìm khắp nhà bếp không thấy lương thực đâu, đang nghĩ cách phá khóa căn phòng.

Lại một bóng trắng lướt qua, Lưu Chiêu Đệ hét lên một tiếng thất thanh, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Triệu Lập Kim vội vàng lay lay mẹ mình, bỗng cảm thấy phía sau có luồng gió lạnh lẽo thổi tới, run rẩy ngoảnh đầu lại.

Hai bóng người một đen một trắng, đầu đội mũ cao, lưỡi đỏ lè thè dài cả mét.

"Ma kìa!" Triệu Lập Kim rú lên một tiếng kinh hãi, điên cuồng leo tường bỏ chạy, vì quá hoảng loạn mà leo mãi mới trèo tường thành công, bỏ mặc bà mẹ già nằm sõng soài dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ liếc mắt nhìn nhau, đúng là nhát gan.

"Anh, vậy Lưu Chiêu Đệ thì sao?" Triệu Lập Võ nhìn Lưu Chiêu Đệ nằm bất động giữa sân, vẻ mặt chán ghét, đã lớn thế này rồi mà còn bị dọa tè ra quần.

Triệu Lập Văn cũng thấy hơi vô ngữ, bọn họ còn chưa kịp ra tay, đã sợ thành thế này rồi, lấy đâu ra gan hùm mật gấu đi ăn trộm chứ: "Lấy đèn lồng trắng đặt lên người bà ta, dọa cho bà ta thêm chút nữa."

Triệu Lập Võ nghe vậy, liền cầm lấy chiếc đèn lồng trắng trong tay anh trai, đặt hai chiếc đèn lồng một trái một phải vào tay Lưu Chiêu Đệ rồi bỏ đi.

Triệu Tuế Tuế trèo lên cầu thang, ghé đầu vào tường nhìn sang sân nhà nhị phòng, trong lòng khinh bỉ Triệu Lập Kim bỏ mặc mẹ già chạy trốn. Đúng là loại con bất hiếu, sau này chắc chắn sẽ thành kẻ ăn bám mà thôi.

Trong sân nhà nhị phòng, sau khi Triệu Lập Văn sắp đặt xong xuôi, được em trai giúp đỡ trèo tường về nhà.

Triệu Lập Võ đoạn hậu, chạy lấy đà rồi thoăn thoắt trèo lên tường, trở về nhà mình một cách gọn gàng.

"Thế nào rồi?" Trần Tú Hòa nãy giờ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào căn nhà chính ở sân trước.

"Lưu Chiêu Đệ bị dọa ngất xỉu, tè cả ra quần nằm giữa sân kìa, con đặt hai cái đèn lồng trắng vào tay bà ta, Triệu Lập Kim thì chạy mất dép rồi." Triệu Lập Văn tóm tắt lại tình hình cho mẹ nghe.

"Cứ để bà ta nằm đấy, có sao không?" Trần Tú Hòa cũng chẳng quan tâm Lưu Chiêu Đệ lắm, chỉ sợ bà ta nằm đó xảy ra chuyện gì, làm bẩn nhà nhị phòng.

"Chắc là không sao đâu, giờ là mùa hè, cùng lắm là nửa đêm bị lạnh mà tỉnh thôi." Triệu Lập Văn lắc đầu, cởi bộ đồ giấy đen trên người xuống, vo tròn lại chuẩn bị để dành nhóm lửa.

Triệu Tuế Tuế có chút mong chờ đến sáng, không biết Lưu Chiêu Đệ tỉnh dậy sẽ phản ứng thế nào.

"Đi tắm rửa ngủ đi." Trần Tú Hòa không để ý đến Lưu Chiêu Đệ nữa, giục hai con trai đi tắm rửa, rồi cầm quạt phe phẩy cho con gái út.

TBC

6 giờ sáng, Triệu Tuế Tuế bị một tiếng hét chói tai làm cho tỉnh giấc, trở người rồi ngủ tiếp.

Lúc cô bé tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, ngoài sân, Triệu Lập Võ đang phơi quần áo.

"Anh hai." Triệu Tuế Tuế chỉ sang sân nhà nhị phòng.

"Người ta đi rồi, nghe nói lúc tỉnh dậy thì sợ hãi la hét, chạy tán loạn khắp sân nhà nhị bá, ông nội phải ra mở cửa cho đấy."