"Thôi thôi, mày về nhà mẹ đẻ lấy lương thực về đây, không lấy được thì cũng không cần quay về nữa." Mẹ chồng Lý Phượng Kiều là Trương Đại Ny đẩy con dâu ra, để cho người phía sau tiếp tục cân lương thực.
Trương Đại Ny hiện tại rất hối hận vì đã đồng ý cho con trai cưới cô con dâu này, chẳng làm được tích sự gì, chỉ giỏi ăn hại.
Bà đã giục nhiều lần, bảo con dâu chuyển hộ khẩu đến đội Phú Hưng, nhưng con dâu luôn tìm cách thoái thác. Giờ thì hay rồi, nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ không cho lương thực.
"Mẹ, sao mẹ không giúp con." Lý Phượng Kiều lộ vẻ mặt tủi thân.
TBC
"Phượng Kiều, anh đi lấy với em." Triệu Lập Thành đứng dậy, kéo vợ mình đi.
Triệu Tuế Tuế bĩu môi, kết thúc như vậy chán quá.
Trần Tú Hòa nhìn vẻ mặt tiếc nuối của con gái, vỗ nhẹ lên đầu con: "Về thôi con."
Về đến nhà, Trần Tú Hòa bắt đầu nấu cơm, dùng bột ngô vừa nhận được trộn với bột mì trắng hấp một nồi bánh bao. Sau khi hấp xong, bà bảo con trai út mang ba cái bánh bao đến nhà chính. Bây giờ, cứ bốn ngày bà lại đưa đồ ăn cho bố mẹ chồng một lần, nhà có bốn con trai, coi như bà thay chồng làm tròn chữ hiếu.
"Chị!"
Trần Tú Hòa nghe thấy tiếng em trai liền cảm thấy khó hiểu, bình thường em trai ít khi đến nhà bà vào giờ ăn cơm,"Tiểu Võ, ra mở cửa cho cậu con."
Triệu Lập Võ ngậm một cái bánh bao chạy ra mở cửa, rất nhanh hai người đã vào nhà.
"Mãn Thương, ăn cơm chưa?" Trần Tú Hòa đưa một cái bánh bao cho em trai.
Trần Mãn Thương định nói mình chưa ăn, nhưng vì đi bộ nửa tiếng đồng hồ nên bụng đã réo lên từ lúc nào. Anh đành phải nhận lấy cái bánh bao dưới ánh mắt kiên quyết của chị gái: "Chị, đội Phú Hưng phát bao nhiêu cứu tế lương vậy?"
"Người lớn 20 cân, trẻ con 15 cân, dưới 5 tuổi 10 cân." Trần Tú Hòa nói tỉ lệ phát lương thực bên đội sản xuất cho em trai nghe.
"Em đã nói là không đúng mà, đội Quang Minh của chúng ta, người lớn chỉ có 15 cân, trẻ con 10 cân, dưới 5 tuổi chỉ có 5 cân thôi." Trần Mãn Thương nói tỉ lệ phát của đội Quang Minh cho chị gái nghe.
"Sao lại thế? Là đội Phú Hưng phát nhiều, hay là đội Quang Minh phát ít?" Trần Tú Hòa bỗng nhiên thấy bánh bao không còn ngon nữa, nếu đội Phú Hưng phát nhiều hơn, chẳng phải họ sẽ phải trả lại 20 cân bột ngô sao?
"Không biết, đội trưởng đã đến công xã hỏi rồi." Trần Mãn Thương c.ắ.n một miếng bánh bao, ngậm trong miệng nhai kỹ một lúc lâu mới nuốt xuống.
Cả nhà ăn cơm trưa trong tâm trạng nặng nề. Trần Mãn Thương định chiều nay sẽ đến công xã tìm hiểu tình hình, sau đó quay lại báo cho chị gái biết cách giải quyết của công xã.
Chưa kịp để Trần Mãn Thương rời đi, đội trưởng đã gõ chiêng triệu tập mọi người đến trụ sở đội sản xuất để họp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không cần đến công xã cũng biết là đội nào phát sai rồi, khả năng cao là đội Phú Hưng phát nhiều hơn.
Quả nhiên, khi mọi người đến trụ sở đội sản xuất, đội trưởng nói thẳng là bên công xã tính toán nhầm, đáng lẽ người lớn được phát 15 cân, trẻ con 10 cân, dưới 5 tuổi 5 cân.
"Rõ ràng là công xã sai sao lại bắt chúng ta trả lại." Dưới hội trường, rất nhanh đã có người phản đối.
Đội trưởng lập tức gõ mạnh chiêng, trấn áp toàn bộ hội trường.
"Nếu không trả lại, người của công xã xuống kiểm tra lương thực, tôi cũng không thể nào cản được. Đến lúc đó, e là số cứu tế lương sẽ bị tịch thu hết, không phát cho chúng ta nữa."
Lời đội trưởng vừa dứt, lập tức không còn ai dám ý kiến gì nữa.
Triệu Tuế Tuế cũng cảm thấy bất lực, niềm vui vốn dĩ trọn vẹn nay đã giảm đi một nửa.
Người thời này rất kính sợ công xã và đồn công an, dù có bất mãn đến đâu cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Trần Tú Hòa đành phải về nhà cân 20 cân bột ngô mang trả lại. Ai ngờ đâu, lúc chuẩn bị rời đi, lại có người giở trò.
"Đây là bột ngô cái gì?" Người ghi chép chặn Lý Phượng Kiều đang định bỏ đi.
"Không phải bột ngô thì là cái gì, tôi nhận được chính là túi này." Lý Phượng Kiều định đẩy tay người ghi chép ra để rời đi.
Người ghi chép nào chịu để yên: "Đây rõ ràng là cám lúa, không đạt tiêu chuẩn, tôi không thể ghi nhận cho chị được."
"Sao lại không ghi nhận, anh muốn biển thủ lương thực của tôi có phải không?" Lý Phượng Kiều lớn tiếng ầm ĩ, muốn dùng âm lượng áp đảo người ghi chép.
Đội trưởng thấy mọi người đứng tụ tập lại, bèn tiến lên hỏi: "Cứu tế lương được phát theo từng túi, không thể nào có cám lúa, lúc cân cũng không phát hiện ra, bây giờ chị nộp lên lại không đúng."
Triệu Lập Thành vội vàng bước lên, đặt túi 20 cân bột ngô trong tay lên cân: "Xin lỗi, xin lỗi, là chúng tôi nhầm, túi này mới đúng là cứu tế lương."
Triệu Tuế Tuế lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện, đành phải hậm hực rời khỏi trụ sở đội sản xuất. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã được dịp hóng chuyện khác.
"Mang túi cám lúa này về nhà mẹ đẻ của cô, không mang bột ngô về thì cũng không cần quay về nữa. Dù sao chúng ta cũng chưa động phòng, cũng chưa đăng ký kết hôn. À mà, 30 cân khoai lang nhà tôi cho nhà cô làm lễ hỏi, cô cũng phải trả lại đấy." Triệu Lập Thành cũng không muốn dây dưa với Lý Phượng Kiều nữa, anh biết rõ cô ta không muốn gả cho mình, nên quyết định buông tay.
Triệu Tuế Tuế trốn sang một bên nghe lén, trên mặt lộ vẻ thích thú.