Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 147



Một tiếng sau, người đi tìm hiểu tình hình ở đội Phú Hưng trở về, kể lại chuyện Lý Phượng Kiều ở nhà chồng lười biếng, cướp thức ăn của em chồng, khiến em chồng bị đói ngất xỉu.

Trương sở trưởng thở dài: "Lời tố cáo của Triệu Lập Thành là sự thật, Lý Bổn, Hoàng Cúc Hoa, mau trả lại lương thực cho nhà họ Trương."

Hoàng Cúc Hoa không chịu, xông lên cho con gái hai cái bạt tai: "Con khốn vô dụng, mau xin lỗi mẹ chồng con, cầu xin bà ấy đưa con về."

"Thôi khỏi, loại con dâu này nhà chúng tôi không cần, mau trả lại lương thực cho tôi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, ai cũng đang đói meo rồi." Trương Đại Ny một mực đòi lương thực.

Hoàng Cúc Hoa muốn chơi xấu, nhưng nhìn sang hàng xóm xung quanh, bà ta cũng không muốn mất mặt đến vậy: "Khoai lang ăn hết rồi."

"Ồ, 30 cân khoai lang, nửa tháng đã để nhà bà ăn hết rồi, vậy thì đền bằng bột ngô." Trương Đại Ny lập tức yêu cầu dùng bột ngô để bồi thường.

"Khoai lang sao có thể so với bột ngô được, bà đang bóc lột đấy à."

Thấy hai người sắp sửa cãi nhau tiếp, Trương sở trưởng liền lên tiếng: "Muốn bồi thường thì dùng khoai lang, không thì dùng bột ngô, một cân bột ngô đổi hai cân khoai lang."

Trước khi hạn hán, một cân bột ngô giá 1 hào, một cân khoai lang d.a.o động từ 3 đến 5 phân, nhưng mà bây giờ giá cả lương thực biến động thất thường, không thể tính theo tỉ lệ quy đổi trước kia được.

Cuối cùng, Triệu Lập Thành cõng 15 cân bột ngô và 10 cân khoai lang rời đi.

Lúc cánh cửa nhà Lý Phượng Kiều đóng lại, Triệu Tuế Tuế nhìn thấy Hoàng Cúc Hoa cầm chổi vụt tới tấp vào người Lý Phượng Kiều, tiếng kêu khóc t.h.ả.m thiết của Lý Phượng Kiều vang lên không ngớt.

Đây chính là thời đại "thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi", cô bé không khỏi cảm thấy may mắn vì mẹ cô chưa bao giờ đ.á.n.h mắng con cái.

Bây giờ mới chỉ là tháng 6, những ngày tháng sau này còn dài đằng đẵng.

Có nhà chồng tốt như vậy không chịu ở, bây giờ thì hay rồi, có khi lại bị gả đi, không thì lại tiếp tục chịu đói.

Triệu Tuế Tuế vừa đi vừa cảm thán chuyện kết hôn ở cái thời đại này quá đỗi đơn giản, cô bé mải nghĩ ngợi nên suýt nữa thì vấp ngã, may mà Triệu Lập Văn đã kịp thời kéo em gái lại.

"Cái tính xấu đi đường không tập trung này của em bao giờ mới sửa được." Triệu Lập Văn vừa dắt tay em gái vừa cằn nhằn.

"Em bị đá chắn đường mà." Triệu Tuế Tuế chu môi phản bác, lập tức nhận ngay một cái cốc đầu của anh cả.

Triệu Tuế Tuế xoa xoa đầu, hất tay anh trai ra, chạy đến nấp sau lưng Triệu Lập Võ. Ba anh em vừa đi vừa đùa giỡn ầm ĩ, về đến nhà.

Trần Tú Hòa thấy ba đứa con về đến nhà, liền múc cháo khoai lang ra, gọi mọi người ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có cứu tế lương, thứ Hai, khi Triệu Tuế Tuế đến trường, cổng trường đã không còn đóng cửa nữa.

TBC

"Ông lão què, đã khai giảng lại rồi ạ?" Triệu Lập Võ gọi với vào phòng bảo vệ.

Ông lão què xuất hiện sau lưng Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ: "Cũng không hẳn là khai giảng, sắp nghỉ hè rồi, trường dự định tổ chức thi cuối kỳ vào thứ Sáu rồi cho nghỉ luôn."

Triệu Tuế Tuế gật đầu, ngôi trường này cũng còn chút nghi thức, dù không học hành gì nhưng vẫn phải thi cuối kỳ.

Triệu Lập Võ chẳng mảy may lo lắng về kỳ thi, em gái thì thường xuyên nhắc nhở bên tai, anh cả thì giảng bài cho, cậu chẳng sợ thi cuối kỳ chút nào.

Trong lớp học lớp 4, thầy giáo Lưu hiếm khi xuất hiện với tinh thần phấn chấn.

"Nhà trường biết học kỳ này các em không học được bao nhiêu nên đề thi sẽ rất dễ, mọi người cố gắng ôn tập nhé."

"Dạ." Tám học sinh dưới lớp đồng thanh đáp.

Hiệu trưởng Trần vốn định không tổ chức thi nữa, học kỳ sau chắc cũng chẳng còn mấy ai đến lớp. Sau khi thảo luận, trường quyết định sẽ để những học sinh có đủ khả năng đến trường và vượt qua kỳ thi lên lớp, những học sinh không đến đăng ký và thi sẽ ở lại lớp.

Cứ như vậy, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ thuận lợi hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, tháng 9 tới khi nhập học, hai đứa sẽ là học sinh lớp 5.

Nhận phiếu điểm xong, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đến phòng bảo vệ: "Ông lão què ơi, chúng cháu vẫn đến vào ngày thứ Hai ạ."

"Ừ." Ông lão què biết hai đứa nhỏ nói đến chuyện đưa lương thực, số lương thực hiện tại của ông đủ ăn hai tháng.

Trần Tú Hòa nhìn phiếu điểm của ba đứa con, hài lòng gật đầu: "Tháng 9 Tiểu Văn lên huyện học cấp ba, con muốn ở ký túc xá hay đến nhà chú Cố mượn chỗ ở?"

Triệu Tuế Tuế cũng nhìn về phía anh cả, huyện Bình Cao chỉ có một trường cấp ba nằm ở trên huyện.

"Con ở ký túc xá." Triệu Lập Văn không muốn đến nhà người khác ở nhờ, dù ký túc xá trường cấp ba có đến mấy chục người ở một phòng lớn, cậu vẫn thích tự do hơn.

"Để lúc đó mẹ bảo cậu út đóng cho con một cái thùng nhỏ, cất đồ ăn và quần áo vào đó khóa lại." Trần Tú Hòa nhìn cái thùng lớn của con trai cả, hơi to, mang đến trường cấp ba sẽ quá lộ liễu. Bà dự định bảo em trai đóng cho con trai cả một cái thùng nhỏ hơn để mang đến trường.

"Vâng ạ." Triệu Lập Văn gật đầu, những vật dụng quý trọng cậu đều cất trong không gian, có cái thùng ngụy trang cũng tốt.

Bây giờ là tháng 7, mọi năm đều là thời điểm thu hoạch lúa mì xuân, nhưng hầm nước của đội sản xuất không đủ để tưới tiêu, mọi người đã bỏ phiếu trồng khoai lang và khoai tây chịu hạn, hai loại lương thực này cho năng suất cao hơn, chỉ trồng một ít lúa mì.