Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 149



Ba người đi đến nơi ngày hôm qua đặt bẫy, mí mắt trái Triệu Tuế Tuế cứ giật liên hồi, có lẽ chuyện tốt sắp xảy ra.

Quả nhiên trong ba cái bẫy, có một cái bẫy đã bắt được một con lợn rừng, hai cái bẫy còn lại thì ngô đều bị ăn sạch.

Không rõ xung quanh còn lợn rừng khác hay không, ba người không dám manh động, bèn lần lượt trèo lên cây quan sát.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ dùng ná cao su liên tục b.ắ.n đá, kiểm tra khắp một lượt những nơi xung quanh có khả năng ẩn nấp thú dữ rồi mới xuống cây.

Triệu Lập Văn sờ thử thân nhiệt lợn rừng, thời gian c.h.ế.t chưa quá ba tiếng, đầu rất to nhưng lại gầy, chắc là trên núi ít thức ăn nên bị đói gầy.

"Lập Võ, em kéo lợn rừng vào hang trước đi."

"Vâng ạ." Triệu Lập Võ tiến lên, dễ dàng ôm đầu lợn rừng kéo vào trong hang.

Triệu Tuế Tuế đi theo phía sau quan sát, anh hai kéo dễ dàng như vậy, chắc con lợn rừng này không quá 200 cân.

Sau đó, ba anh em ở trong hang nhìn nhau, lợn rừng hiển nhiên không thể mang về nhà xử lý, thời tiết hiện giờ nóng như vậy, thịt heo chắc chắn không giữ được.

TBC

"Anh cả, làm sao bây giờ?" Triệu Lập Võ cũng biết không thể xử lý ở nhà, chẳng lẽ ăn một bữa cho hết, hay là chia cho mọi người trong đội sản xuất?

"Làm thịt khô?" Triệu Tuế Tuế nghĩ ra một cách, thật ra cô bé muốn nói làm ruốc thịt, nhưng ruốc thịt phải dùng lò nướng, vẫn là nướng trực tiếp thành thịt khô cho tiện, thịt khô có thể để được rất lâu.

"Lập Võ, em đi gọi mẹ lên đây đi." Triệu Lập Văn nghĩ một hồi, cảm thấy ba anh em không thể làm nhiều thịt khô như vậy.

Bây giờ trên ruộng chỉ còn lúa mì xuân và khoai lang, những loại cây khác không có nước tưới đã c.h.ế.t khô từ lâu. Số tuyết tích trữ trước đó căn bản không đủ tưới cho tất cả ruộng vườn, đội trưởng đã tổ chức bỏ phiếu, quyết định chỉ giữ lại lúa mì xuân và khoai lang. Cho dù vậy, hạt lúa mì và khoai lang năm nay cũng không to bằng một nửa năm ngoái.

Trên ruộng không có việc, Trần Tú Hòa cũng chỉ lên đó làm việc cách ngày, hôm nay ở nhà giặt chăn, chờ đến mùa đông dùng.

"Lỡ mùi thịt bay xa dụ dỗ những con thú khác đến thì sao?" Triệu Tuế Tuế suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không ổn.

"Anh cả, chúng ta có thể cất vào Tụ Bảo Bồn, tuy chưa chắc đã thành công." Triệu Lập Võ hiếm khi thông minh một lần, nghĩ đến chiếc Tụ Bảo Bồn đỏng đảnh ở nhà.

Tụ Bảo Bồn có thể cất đồ là công năng mới được Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế phát hiện ra. Kỹ năng thu đồ từ xa của hai anh em đôi khi thành công đôi khi thất bại.

"Được, vậy em đi gọi mẹ trước, anh và Tuế Tuế ở đây chờ." Triệu Lập Văn suy nghĩ một vòng, cất vào Tụ Bảo Bồn là biện pháp tốt nhất, hiện tại không phải mùa đông, thú dữ trên núi không ngủ đông, quả thực không thích hợp làm thịt khô.

So với thịt khô, dĩ nhiên mạng sống của bọn họ quan trọng hơn.

Đợi em trai rời đi, Triệu Lập Văn đặt cây rìu mang theo từ nhà sang một bên, lấy từ trong không gian ra chiếc rìu cứu hỏa của xe RV, bổ một nhát vào đầu con lợn rừng, kết quả là chiếc rìu bị kẹt cứng.

Triệu Tuế Tuế cầm búa đập vào chiếc rìu, một hồi lâu mới giải cứu được nó.

Xử lý xong chỗ khó chặt nhất, Triệu Lập Văn rửa sạch rìu cứu hỏa rồi cất vào không gian, sau đó lấy rìu của nhà mình dính m.á.u lợn rừng.

Trần Tú Hòa dẫn con trai út đến rất nhanh, trong gùi còn mang theo Tụ Bảo Bồn.

"Mẹ, đầu heo bị anh cả chặt rồi." Triệu Tuế Tuế vừa nhìn thấy mẹ đã chỉ vào đầu lợn rừng.

"Tuế Tuế, con đến cửa hang canh chừng, mẹ chặt con lợn rừng này thành từng miếng trước." Trần Tú Hòa nhìn con lợn rừng trên mặt đất, lo lắng m.á.u tanh sẽ thu hút những con thú khác, phải nhanh chóng giải quyết.

"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế đi đến cửa hang, trèo lên một cái cây rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Trần Tú Hòa dẫn theo hai con trai bắt đầu xử lý lợn rừng, chia thân lợn thành từng miếng nặng khoảng năm cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe tiếng chặt xương trong hang, Triệu Tuế Tuế lấy ống nhòm ra quan sát xung quanh, nhìn về phía ngọn núi xa xa, cô bé phát hiện ra ba con lợn rừng gầy trơ xương đang dùng mõm đào đất.

Triệu Tuế Tuế lo lắng lợn rừng trên núi không tìm được thức ăn, sẽ xuống núi phá hoại ruộng ngô của cô bé.

Cũng may hôm nay Tụ Bảo Bồn khá vui vẻ, cứ thế nuốt thịt vào trong, Trần Tú Hòa vốn còn đang nghĩ nếu Tụ Bảo Bồn không nuốt thì sẽ mang thịt lợn rừng về nhà xử lý sau.

Bà hoàn toàn không phát hiện ra tay Triệu Lập Văn đang đặt trên Tụ Bảo Bồn.

Mất hơn một tiếng đồng hồ mới xử lý xong lợn rừng, dọn dẹp hang động một chút, Trần Tú Hòa dẫn ba đứa nhỏ xuống núi. Lúc đi ngang qua ruộng ngô, bà dừng lại kiểm tra tình hình sinh trưởng của ngô, thấy còn chưa đến thời gian thu hoạch, bèn tiếp tục xuống núi.

Về đến nhà, Trần Tú Hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc ở trong hang xử lý lợn rừng, bà cứ lo lắng m.á.u tanh sẽ thu hút ch.ó sói.

"Con lợn rừng này là do các con đặt bẫy bắt được à?" Trần Tú Hòa uống một cốc nước rồi hỏi.

"Mẹ, hôm qua... Bla... bla..." Triệu Lập Võ nhanh nhảu kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua ba anh em lên núi không tìm được con mồi nên đã đặt bẫy.

Trần Tú Hòa nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Gần đây đừng đến khu vực gần hang động tìm thức ăn nữa, con lợn rừng này đủ cho nhà chúng ta ăn một thời gian dài rồi."

"Con biết rồi ạ." Ba anh em đồng thanh đáp.

Trần Tú Hòa hài lòng gật đầu, mấy đứa con của bà đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Bà lấy ra hai tờ giấy rơm lau chùi Tụ Bảo Bồn, đây chính là bảo bối của mấy mẹ con bà, phải giữ gìn cẩn thận.

Việc Tụ Bảo Bồn có thể cất đồ cũng là do tháng trước mới phát hiện ra, hơn nữa chỉ có thể cất những thứ không phải do Tụ Bảo Bồn biến ra, đôi khi thành công đôi khi thất bại, tính tình vẫn đỏng đảnh như ngày nào.

Lau sạch vết m.á.u trong Tụ Bảo Bồn xong, Trần Tú Hòa ném tờ giấy rơm nhuốm m.á.u vào bếp lò, sau đó lấy một nắm tro bếp tiếp tục chà xát Tụ Bảo Bồn.

Thời đại này mọi người thường dùng tro bếp để rửa bát, giặt quần áo thì đa số đều dùng quả bồ kết, cũng có người dùng tro bếp. Nhà bọn họ vì dùng phiếu Triệu Quảng Thúc gửi về mua xà phòng cục nên dùng chung cả bồ kết lẫn xà phòng.

Nghĩ đến chuyện giặt giũ, Triệu Tuế Tuế lại nhớ đến bột giặt. Hồi bé, mỗi lần đến nhà bà ngoại chơi vào dịp hè, bà ngoại đều dùng bột giặt tắm cho cô bé, lúc đó cô bé ngây ngô nhìn mà không hiểu chuyện gì. Khi đó cô bé còn nhỏ nên đều được người lớn tắm cho.

Từ nhà bà ngoại về thành phố, mẹ cô bé phát hiện sau lưng cô bé mọc rất nhiều rôm sảy, sau này mới biết dùng bột giặt tắm là không đúng.

"Tuế Tuế?" Triệu Lập Võ lắc lắc tay trước mặt em gái.

"Hả? Anh hai, sao thế?" Triệu Tuế Tuế hoàn hồn, đã lâu rồi cô bé không nhớ đến cha mẹ kiếp trước.

"Ăn cơm thôi." Triệu Lập Võ bưng một đĩa thịt kho tàu đi vào phòng.

Triệu Tuế Tuế rửa tay xong, kéo tấm rèm che tủ bát ra, thấy bát đã được lấy ra hết, bèn thả rèm xuống rồi đi vào phòng ăn cơm.

Trần Tú Hòa đã nấu thịt lợn rừng rất nhiều lần, thịt lợn rừng bà làm không hề bị hôi, Triệu Tuế Tuế c.ắ.n một miếng, quả nhiên thịt ngon vô cùng.

Trần Tú Hòa bị dáng vẻ ngon miệng của con gái út chọc cười, bà gắp thêm một miếng thịt cho cô bé.

Con lợn rừng lần này không có nhiều mỡ, cơ bản toàn là thịt nạc.

Bên phía nhà anh cả, từ sau lần bị Hắc Bạch Vô Thường dọa sợ, cả nhà họ đã yên ổn được một thời gian.

Lưu Chiêu Đệ ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng bay ra từ nhà em trai, bà ta c.ắ.n một miếng bánh bao ngô, tức giận nói: "Đúng là đồ tham ăn, có chút đồ ngon cũng không biết mang sang cho anh cả."

Triệu Quảng Bá đang cầm đũa khựng lại, ông ta không nói gì, tiếp tục cúi đầu húp bát canh rau.