"Anh hai, vậy đội trưởng bố trí thế nào ạ?" Triệu Tuế Tuế có chút tò mò.
"Đội trưởng đi công xã rồi. Trong kho còn một ít hạt bobo, dì Tư đang giúp đỡ làm thạch, rau dại trên núi cũng có thể cho bọn họ hái." Triệu Lập Võ uống cạn bát nước nguội rồi nói.
"Chắc là sẽ đưa những người đó đến đội sản xuất Đồng Tâm." Triệu Lập Văn buông sách xuống, nghĩ đến đội sản xuất Đồng Tâm được thành lập cách đây không lâu.
Bên núi Đồng Tâm có nước, những người di cư đến đó dựa vào rau dại, quả dại trên núi và cứu tế của huyện mà sống sót qua ngày. Cách đây không lâu còn đến đội sản xuất Phú Hưng mượn dụng cụ, mượn giống khoai lang về trồng.
Triệu Tuế Tuế cũng nghĩ đến núi Đồng Tâm, ngọn núi điển hình nằm giữa các ngọn núi khác, bốn phía đều là núi, bên trong có hơn 100 mẫu đất hoang.
Đội sản xuất Phú Hưng đi gánh nước ở núi Đồng Tâm hay đi công xã Đại Lương thì thời gian tương đương nhau. Bên núi Đồng Tâm thì đường khó đi, còn bên công xã Đại Lương thì xa.
Trần Tú Hòa rửa bát đũa xong, ngồi trên giường đất phe phẩy quạt cho con gái út. Bây giờ là tháng chín, thời tiết rất dễ chịu, Triệu Tuế Tuế nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình. Triệu Tuế Tuế dậy, mở cửa sổ gỗ, men theo lối quen thuộc chui ra ngoài.
Đây là cách Triệu Lập Văn nghĩ ra. Lúc để cô ở nhà ngủ một mình, anh sẽ khóa cửa lại. Chờ cô tỉnh dậy thì có thể chui ra từ cửa sổ phòng trước, đi vòng ra sân nhà mình mở cửa.
"Chị Tuế Tuế." Triệu Lập Ninh nhìn thấy người chui ra từ căn phòng đối diện, lên tiếng gọi.
"Ninh Ninh, chỉ có mình em ở nhà à?" Triệu Tuế Tuế nhìn vào nhà chính, bên trong trông như không có ai. Hiện giờ Triệu Lập Ninh đều do bà nội Triệu chăm sóc.
"Bà nội mới ra ngoài, chơi với em." Triệu Lập Ninh lắc đầu, từ trên ghế đẩu đứng dậy đi về phía Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế mím môi, cô không thích dắt trẻ con cho lắm. Cô đang định ngồi xuống chơi với cậu em họ thì thấy cửa sân trước mở ra, bà nội Triệu xách giỏ đi vào.
Triệu Tuế Tuế gọi bà Triệu một tiếng "Bà nội", sau đó chạy vụt ra sân trước.
TBC
Bà Triệu nhìn Triệu Tuế Tuế rời đi, có chút ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của cô. Dù bà không thích Triệu Tuế Tuế nhưng đứa cháu gái này đúng là cô bé xinh xắn nhất nhì cái đội sản xuất này. Lớn lên chắc chắn nhà thằng ba sẽ bị người ta đạp đổ cửa để xin cưới cô bé.
Triệu Tuế Tuế đi một vòng nhỏ đến cửa sân nhà mình, mở khóa cổng, sau đó lập tức đóng lại.
Trước đây nhà bọn họ không khóa cổng, chỉ hai năm nay mới bắt đầu khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đi vào bếp, cô lấy từ trong không gian ra một túi nước đổ vào chum, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Ở cổng đội sản xuất Phú Hưng, Triệu Lập Văn đang bị một ông lão bám lấy: "Cậu bé, chỉ cần chịu lấy vợ là được, con bé Nhị Nha nhà tôi rất đảm đang."
"Không cần đâu ạ, cháu còn nhỏ, chưa muốn lấy vợ." Triệu Lập Văn muốn rút tay ra, nhưng ông lão trước mặt nắm chặt không buông, cậu bất lực vô cùng.
Cậu chỉ đến giúp dì Tư chuyển đồ thôi mà, xin hãy tha cho cậu!
"Nhỏ cũng không sao, đưa cháu gái tôi về nuôi từ bé cũng được." Ông lão lại nói. Ông cảm thấy mình sắp không trụ được nữa, muốn tìm cho cháu gái một mái nhà.
"Ông ơi, cháu mới 14 tuổi, ông tìm người khác đi ạ." Triệu Lập Văn tiếp tục từ chối, nhân cơ hội vùng vẫy thoát khỏi tay ông lão.
Ông lão đói đến mức không còn sức đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn người ta bỏ đi, quay đầu nhìn sang Triệu Lập Võ vẫn đang chuyển đồ.
"Tiểu Võ, về nhà." Triệu Lập Văn trốn cách đó không xa, nhìn thấy em trai sắp trở thành mục tiêu tiếp theo, vội vàng lên tiếng gọi cậu quay về.
Cậu không sợ em trai bị bám lấy, mà sợ em trai sức lực lớn, lỡ như lúc vùng vẫy làm ông lão ngã thì lại bị đổ oan.
"Đến đây." Triệu Lập Võ đặt thùng gỗ trong tay xuống, phủi phủi tay đi về phía anh trai.
Một người chạy nạn đi theo nhìn mà không nhịn được lên tiếng: "Ông Phương, ông đừng phí sức nữa. Bây giờ nhà nào có dư lương thực mà nhận nuôi cháu gái ông chứ?"
"Ông nội, đừng nói nữa, con không lấy chồng đâu." Phương Tiểu Hoa cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt, dìu ông nội ngồi xuống.
"Tiểu Hoa, ông không xong rồi, không tìm được nơi nào cho con, ông c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được." Ông lão Phương vừa ngồi xuống liền ngã người vào lòng cháu gái.
"Không đâu ông nội, chúng ta uống thạch bobo đi, uống vào bụng sẽ không đói nữa." Phương Tiểu Hoa cố kìm nước mắt, đưa bát trong tay đến bên miệng ông.
Ông lão Phương lắc đầu, ra hiệu cho cháu gái tự ăn.
"Con ăn rồi, ông nội, con xin ông." Phương Tiểu Hoa nhớ đến cảnh mẹ mình cũng lấy phần lương thực cuối cùng cho mình ăn như vậy, sau đó nhắm mắt xuôi tay. Một giọt nước mắt rơi xuống bát thạch lương phấn (giống như sương sáo ấy ạ).
Triệu Tuế Tuế nấp trên cây nhìn, nghĩ đến bà nội của mình, đến cả cơm thiu cũng không nỡ vứt, còn nói cơm thiu ăn vào miệng ngon. Lúc đó, bà cũng trạc tuổi Phương Tiểu Hoa.