Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 179



Trong bếp, Triệu Tuế Tuế đang giúp đỡ nhóm lửa, Triệu Lập Võ đang cầm muôi xào thịt, lát nữa sẽ cho thêm ớt vào xào chung, thịt xào ớt là món sở trường của cậu.

Bữa trưa, Tiền Xuân Phân từ chối không được lời mời của Trần Tú Hòa, bèn cùng sang ăn cơm.

"Cái này... thịnh soạn quá." Tiền Xuân Phân cứ tưởng chỉ là sang ăn bánh ngô, không ngờ lại được ăn thịt, bà ấy định bụng cáo từ.

Triệu Lập Võ một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiền Xuân Phân, ấn bà ấy ngồi xuống: "Bác hai, bác cứ ăn đi ạ, cháu đói lắm rồi."

Sức Tiền Xuân Phân không bằng Triệu Lập Võ, bị ấn ngồi xuống, bà ấy bèn cầm bát cơm gạo lứt lên ăn.

Thấy Tiền Xuân Phân không gắp thức ăn, Trần Tú Hòa gắp cho bà ấy hai đũa thịt xào ớt: "Chị dâu cứ ăn đi, một bữa thì bọn em lo được, chứ ngày nào cũng như vậy thì bọn em chịu không nổi."

Lời nói của Trần Tú Hòa khiến Tiền Xuân Phân bật cười, bà ấy bắt đầu gắp từng miếng thịt nhỏ, trong lòng thầm tính sau này phải trả lại cho Trần Tú Hòa.

Ăn cơm trưa xong, đợi mọi người trong đội nghỉ trưa, Tiền Xuân Phân liền vác số lương thực kia về nhà mình.

TBC

Bởi vì lo lắng nhà bác cả sẽ gây ra chuyện, Triệu Tuế Tuế mấy ngày nay rất chú ý đến động tĩnh của mấy người nhà họ.

Triệu Quảng Bá chỉ là một lão nông, có thể bỏ qua, Lưu Chiêu Đệ phải đi làm, không có thời gian rảnh rỗi, trọng điểm cần chú ý chính là Triệu Lập Kim.

Cha cô muốn được đề bạt, cần phải có lý lịch trong sạch, không có tiền án tiền sự, phạm vi lý lịch bao gồm vợ, cha mẹ, con cái, anh chị em ruột, ông bà nội ngoại, Triệu Lập Kim là cháu trai, không tính là người thân trực hệ.

Tuy nhiên, nhà Triệu Lập Văn và nhà Triệu Lập Võ là anh em ruột, cho dù đã phân gia, không còn qua lại, nhưng trong mắt người ngoài, họ vẫn là người một nhà, rất có thể sẽ bị Triệu Lập Kim liên lụy.

"Tuế Tuế, Triệu Lập Kim ra ngoài rồi kìa." Triệu Lập Võ đẩy cửa phòng, gọi em gái cùng đi theo dõi Triệu Lập Kim.

Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế vội vàng xuống giường, xỏ dép rồi chạy ra ngoài, từ xa bám theo sau Triệu Lập Kim.

Nhà trong đội xây dựng không theo quy luật nào, đường đi ngoằn ngoèo, bám theo như vậy cũng không dễ bị phát hiện.

Nhìn thấy Triệu Lập Kim cứ lấm la lấm lút quan sát xung quanh, Triệu Tuế Tuế kéo anh trai nấp vào một góc khuất.

Xác định xung quanh không có ai, Triệu Lập Kim liền quen đường quen lối trèo tường.

Hắn ta đâu biết rằng, hành động của mình đều lọt vào mắt hai anh em Triệu Tuế Tuế.

"Tuế Tuế, đây là nhà bà cụ Sẹo." Triệu Lập Võ nhận ra ngôi nhà này.

Bà cụ Sẹo từng tham gia đội du kích đ.á.n.h giặc, Triệu Lập Võ nghe ông cụ cố nội kể lại, bà cụ Sẹo và ông nội cậu là cùng bối phận.

Năm đó, khi quân Nhật tràn vào làng, cả nhà bà cụ Sẹo đều bị g.i.ế.c hại, khi sắp bị làm nhục, bà ấy đã liều c.h.ế.t chống trả, g.i.ế.c c.h.ế.t tên lính Nhật, sau đó được đội du kích đến giải cứu. Tuy nhiên, trên mặt bà ấy bị rạch một nhát d.a.o dài, sau đó bà ấy tham gia đội du kích, sau khi đất nước giải phóng, bà ấy trở về đội Phú Hưng sinh sống. Dần dần, mọi người đều quên mất tên của bà, chỉ còn vết sẹo dài trên mặt trở thành biệt danh của bà ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế cũng nhớ ra trong đội có một bà cụ sống ẩn dật.

Đang lúc hai anh em không biết làm sao, thì Triệu Lập Kim đã xách theo một bao tải trèo tường ra ngoài. Sau khi ra ngoài, hắn ta còn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, mới xách bao tải rời đi.

"Anh, bà cụ Sẹo chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi." Nhìn bóng lưng Triệu Lập Kim khuất dần, Triệu Tuế Tuế nghĩ trong lòng, chắc chắn bà cụ Sẹo đã xảy ra chuyện, không chừng đang bị trói ở trong nhà.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Lập Võ nhất thời cũng không biết quyết định ra sao.

"Hay là đi báo với đội trưởng, để ông ấy đến xem sao." Triệu Tuế Tuế không dám mạo muội trèo tường vào xem xét.

"Ừ, đúng rồi, chúng ta mau đi." Triệu Lập Võ kéo tay em gái, định chạy về phía hầm nước, gần đây đội trưởng thường xuyên ở gần đó.

"Chúng ta phải nói khéo một chút, không thể để Triệu Lập Kim biết là chúng ta báo." Triệu Tuế Tuế cảm thấy, chuyện bé xé ra to, lỡ đâu nhà bác cả biết được lại ghi hận bọn họ.

Hai anh em chạy đến bên hầm nước ở ruộng khoai lang, nhưng không thấy bóng dáng đội trưởng đâu.

"Quảng..." Triệu Lập Võ định hỏi cán bộ ghi điểm xem đội trưởng ở đâu, thì bị em gái kéo tay lại, bèn ngậm miệng không nói nữa.

"Anh, chúng ta đến trụ sở đội sản xuất đi." Triệu Tuế Tuế cảm thấy, muốn nói chuyện bí mật thì phải có cách nói bí mật, Lưu Chiêu Đệ đang làm việc ở ruộng khoai lang kia kìa.

Hai người đi vào văn phòng đại đội, bên trong chỉ có kế toán đang tính sổ.

"Hai đứa đến làm gì?"

"Tụi cháu chơi trốn tìm, tìm người ạ." Triệu Tuế Tuế vừa mở miệng đã nói là đến chơi.

"Đi đi, không ai trốn vào đây đâu." Kế toán vừa nghe, liền đuổi hai đứa nhỏ ra khỏi văn phòng.

Hai anh em đi một vòng trong đại đội mà vẫn không thấy bóng dáng Đại đội trưởng đâu.

"Thật là mò kim đáy bể, anh hai, hay chúng ta đến nhà dì Tư đi." Triệu Tuế Tuế thở hổn hển, dù thế nào Đại đội trưởng cũng sẽ về nhà, đến nhà ông ấy chờ là được rồi.

Tại nhà Đại đội trưởng, Triệu Bảo Châu đang quét sân, thấy Triệu Tuế Tuế đến liền bỏ chổi xuống.

"Tuế Tuế, cậu đến tìm tớ chơi à?"

Triệu Tuế Tuế hơi hối hận, quên mất nhà Đại đội trưởng còn có một Triệu Bảo Châu rất thích bám lấy mình: "Bảo Châu, cậu ở nhà một mình à?"

"Ông nội vừa ra ngoài." Triệu Bảo Châu kéo Triệu Tuế Tuế vào phòng mình, đưa những món đồ chơi nhỏ mới của mình cho Triệu Tuế Tuế.