Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 195



Thấy bốn người cứ thế đi khuất, Triệu Giai Ninh sững sờ, hôm nay cô bé tự mình lên núi: "Này, các người đừng đi."

Thấy Triệu Tuế Tuế và mọi người càng đi càng xa, Triệu Giai Ninh bắt đầu công kích bằng lời nói.

Triệu Tuế Tuế không hiểu nổi, một đứa bé con mà học được ở đâu nhiều lời lẽ bẩn thỉu như vậy, toàn c.h.ử.i rủa cô và Triệu Bảo Châu, thậm chí còn thốt ra cả câu "đồ con gái".

Người này đúng là không biết xấu hổ, bản thân cô ta chẳng phải con gái sao?

"Còn nói linh tinh nữa, tao đ.á.n.h đấy." Triệu Lập Võ không thể nhịn được việc em gái bị mắng chửi, quay người lại, giơ nắm đ.ấ.m về phía Triệu Giai Ninh.

Triệu Giai Ninh quả là điển hình cho kiểu người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, lời mắng c.h.ử.i đến miệng bỗng chốc nuốt ngược vào trong.

TBC

Đến chân núi, bọn họ vừa hay gặp Lưu Lê Hoa, Triệu Lập Hưng bèn chạy đến kể lại chuyện Triệu Giai Ninh bị thương ở lưng chừng núi.

Vừa nghe con gái bị thương, Lưu Lê Hoa lập tức cuống cuồng, vội vàng lên núi đón con.

Triệu Tuế Tuế nhớ đến chuyện lần trước bị Triệu Giai Ninh vu oan: "Anh ba, anh nói xem liệu Triệu Giai Ninh có vu oan cho em nữa không?"

"Khó nói lắm, con bé Triệu Giai Ninh kia rất hư hỏng, đám con gái trong thôn với cả đứa em họ cũng chẳng ai muốn chơi với nó." Nhà Triệu Lập Hưng ở cạnh nhà chú kế toán, thường xuyên nghe thấy Triệu Giai Ninh bắt nạt em họ.

Nhà chú kế toán chưa tách hộ, vẫn ở chung với chú út.

Nhưng một người có thể xấu tính đến mức nào, Triệu Tuế Tuế thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Ăn cơm chiều xong, Triệu Tuế Tuế đang chơi cờ vây với Triệu Bảo Châu thì nghe thấy tiếng gõ cửa sân.

Trần Tú Hòa bỏ dở đôi giày đang làm, ra mở cửa.

Ngoài cửa là Lưu Lê Hoa, vừa thấy Trần Tú Hòa đã bắt đầu oang oang: "Con bé nhà bà, Triệu Tuế Tuế ấy, đẩy con gái tôi ngã gãy chân, giờ đang bó bột ở trạm xá xã, chuyện này tính sao đây, tiền t.h.u.ố.c men hết 10 đồng đấy."

"Thật đúng là ch.ó c.ắ.n lã động tân, biết thế đã chẳng nói cho bà biết Triệu Giai Ninh ở lưng chừng núi, bà nói xem ai làm chứng được là Tuế Tuế đẩy nó?" Lúc nấu cơm, Trần Tú Hòa đã nghe con gái kể lại chuyện này rồi.

Triệu Tuế Tuế đứng sau cánh cửa cũng ngạc nhiên không kém, người này đúng là ngày càng vô liêm sỉ: "Cháu không đẩy, có giỏi thì báo công an đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nó không đẩy, chẳng lẽ Giai Ninh nhà tôi tự dưng đổ oan cho nó à? Còn bé tí đã không học điều hay lẽ phải, lớn lên..." Vừa nhìn thấy Triệu Tuế Tuế, Lưu Lê Hoa đã bực tức, mồm miệng lại bắt đầu tuôn ra một tràng.

"Bà còn dám đổ oan cho con gái tôi, Tiểu Võ, đi gọi đội trưởng đến đây." Trần Tú Hòa không nhịn được nữa, túm tóc Lưu Lê Hoa, giằng co ngay tại chỗ.

Trần Tú Hòa cao 1,65 mét, Lưu Lê Hoa chưa đến 1,6 mét , căn bản không phải là đối thủ.

Đội trưởng nhanh chóng chạy đến, thấy nhà Triệu Tuế Tuế bị vây quanh bởi một đám người: "Làm cái gì đấy? Ăn no rửng mỡ à?"

Đám đông vội vàng tản ra, nhường đường cho đội trưởng.

"Lần này là chuyện gì nữa đây?" Đội trưởng khoanh tay, nghiêm mặt hỏi.

"Đội trưởng, ông phải làm chủ cho nhà tôi, con bé Triệu Tuế Tuế độc ác, đẩy con gái tôi ngã gãy chân, giờ đang bó bột ở trạm xá xã." Lưu Lê Hoa vừa được Trần Tú Hòa buông ra đã bắt đầu khóc lóc kể lể.

Vừa nghe thấy tên Triệu Giai Ninh, đội trưởng đã thấy đau đầu, con bé này vừa mới yên phận được một thời gian, giờ lại giở trò: "Ai nhìn thấy Triệu Tuế Tuế đẩy nó?"

"Ông Bát, lúc bọn cháu xuống núi đã thấy Triệu Giai Ninh ngồi dưới đất, hỏi có cần giúp không thì nó nói năng rất khó nghe, bọn cháu bèn xuống núi, vừa hay gặp bác Lưu ở chân núi nên mới kể lại chuyện đó." Triệu Lập Hưng thuật lại ngắn gọn sự việc.

"Vâng ạ, lúc bọn cháu nhìn thấy thì Triệu Giai Ninh đã bị thương rồi." Triệu Bảo Châu cũng lên tiếng xác nhận.

"Lưu Lê Hoa, Triệu Tuế Tuế có người làm chứng, Triệu Giai Ninh có ai làm chứng không?" Đội trưởng biết hai đứa cháu nội không nói dối, bèn quay sang hỏi ngược lại Lưu Lê Hoa.

"Bọn nó với Triệu Tuế Tuế chơi thân với nhau, lại là anh em họ hàng, tất nhiên là bênh vực cho nhau rồi." Lưu Lê Hoa phản bác.

"Là Triệu Giai Ninh tự ngã từ trên cây xuống." Triệu Nhị Hoa do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra chuyện mình nhìn thấy trên núi.

Lưu Lê Hoa trừng mắt nhìn cô bé: "Mày nhìn thấy sao không giúp nó?"

Triệu Nhị Hoa bị ánh mắt đó dọa sợ, nuốt nước bọt: "Cháu mà giúp, nó lại đổ oan cho cháu mất, cháu không giúp đâu."

"Được lắm, lần trước nó nói con bé Nhị Nha nhà tôi cướp bánh bao của nó, bà nhất quyết bắt nhà tôi đền hai cái, giờ mau trả lại đây, trả bốn cái." Mẹ Triệu Nhị Hoa nghe thấy vậy, nhớ đến hai cái bánh bao bị cướp lần trước, lập tức lên tiếng.

"Đây là lần thứ hai bà đổ oan cho con gái tôi, còn có lần sau, tôi sẽ báo công an. Giờ tôi yêu cầu nhà bà bồi thường tổn thất tinh thần cho con gái tôi 10 đồng." Trước đây, Trần Tú Hòa không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ, nhưng bây giờ bà không muốn nhịn nữa.