Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 198



Thấy em gái có vẻ nghi hoặc, Triệu Lập Võ bèn nói cho cô bé biết trên núi Tiểu Ngư Sơn có thể có củ sắn dây, đây là chuyện mà cậu phải vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra.

"Nếu đến đó mà không có thì sao?" Triệu Tuế Tuế hơi hoang mang, củ sắn dây trên núi Tiểu Ngư Sơn là do ba năm trước bọn họ phát hiện, bây giờ có còn hay không cũng không biết.

"Thì không sao." Triệu Lập Võ thản nhiên đáp.

"Vậy cũng được." Triệu Tuế Tuế quay đầu nhìn Triệu Thiết Đản, rõ ràng cậu nhóc không phải là đối thủ của anh hai cô.

Năm người men theo chân núi Lộc Minh đi hơn nửa tiếng mới đến chân núi Tiểu Ngư.

Trên núi Tiểu Ngư Sơn chỉ có một con đường mòn nhỏ hẹp, cỏ dại hai bên đường vì thiếu nước nên úa vàng.

"Lần trước đến đây, cỏ dại mọc cao đến tận n.g.ự.c tôi." Triệu Thiết Đản lên tiếng.

Triệu Lập Võ không nói gì, cậu đang cố gắng nhớ lại vị trí đào được củ sắn dây hôm trước, mãi đến tối qua mới sực nhớ ra là đã từng đào được củ sắn dây trên núi Tiểu Ngư Sơn.

Lúc đó, cậu tưởng đó là rễ cây không ăn được nên đã tiện vứt đi.

Mấy người đi tới đi lui một hồi, Triệu Tuế Tuế cũng thấy hơi mệt, Triệu Lập Võ mới tìm được chỗ.

"Là chỗ này." Triệu Lập Võ giơ củ sắn dây vừa đào được lên.

Triệu Thiết Đản cũng đào được một củ, không chắc chắn hỏi: "Đây là củ sắn dây phải không?"

"Ừ, đào đi." Triệu Lập Võ nhìn củ sắn dây trong tay Triệu Thiết Đản, gật đầu, rồi tiếp tục đào đất.

Triệu Tuế Tuế nhìn củ sắn dây, thấy nó già hơn củ mà mấy hôm trước bọn họ đào được trên núi, chắc là nhiều xơ, phải xay thành bột sắn dây ăn mới ngon.

"Tuế Tuế, sao cậu không đào?" Triệu Bảo Châu hì hục đào được một củ sắn dây, phủi phủi đất cát rồi cho vào gùi, quay sang thì thấy Triệu Tuế Tuế đang ngây người nhìn củ sắn dây.

"Mình đang nghĩ củ sắn dây ở đây già quá, chắc phải cắt bỏ xơ, xay thành bột sắn dây ăn mới được." Triệu Tuế Tuế bỏ củ sắn dây vào gùi, dặn Triệu Bảo Châu lúc về nhà nhớ nói với Trần Tú Mai một tiếng.

TBC

"Hừ, củ sắn dây già cũng không đến nỗi phải cắt bỏ xơ như cám đâu, xay thành bột thì lãng phí lắm." Triệu Thiết Đản thuận miệng nói, nhưng rồi lại nghĩ đến nhà Triệu Tuế Tuế và Triệu Bảo Châu đâu có thiếu gì mà ăn, nên không nói tiếp nữa.

Triệu Tuế Tuế cũng chợt hiểu ra, cám chính là vỏ trấu của lúa mì, đúng là có thể ăn được, chỉ là hơi khó nuốt.

Cô ra hiệu cho Triệu Bảo Châu im lặng tiếp tục đào, nhưng bốn người bọn họ đều cố tình hoặc vô ý để cho gùi của Triệu Thiết Đản đầy trước.

Đợi đến khi gùi của Triệu Thiết Đản đầy, bọn họ mới tiếp tục cho củ sắn dây vào gùi của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Củ sắn dây cũng không nhiều, sau khi gùi đầy, Triệu Thiết Đản còn nhặt thêm những củ nhỏ bằng ngón tay cái nhét vào chỗ trống, khó khăn lắm mới tìm được đồ ăn, tất nhiên là phải cố gắng mang về nhiều một chút.

Cuối cùng, năm người lục tung cả một vùng, xác định không còn gì nữa mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Trong năm chiếc gùi, chỉ có gùi của Triệu Thiết Đản và Triệu Lập Võ là đầy, còn gùi của ba người Triệu Tuế Tuế thì củ sắn dây chỉ vừa chạm đến miệng gùi.

Trên đường về, bước chân của Triệu Thiết Đản có vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn, Triệu Tuế Tuế đi phía sau nhìn, cảm thấy vừa rồi bọn họ đã bị lừa rồi, thật là thất sách.

"Tuế Tuế, sao thế?" Triệu Lập Võ phát hiện em gái đi sau cùng, tưởng gùi của cô bé nặng quá, liền "hô biến" ra một chiếc túi lưới giúp cô bé đựng bớt củ sắn dây.

"Anh hai, khi nào thì anh đan cái túi này vậy?" Triệu Tuế Tuế trừng mắt nhìn, dọc đường đi cô bé không hề thấy anh ba có động tác đan túi lưới.

"Nhặt được trên đường, hơi rách, anh đã lót thêm cỏ khô vào cho kín." Triệu Lập Võ vừa nói vừa lấy bớt củ sắn dây từ trong gùi của em gái ra cho vào túi lưới.

Gùi của Triệu Tuế Tuế có thể đựng được khoảng 15 cân, bị anh hai lấy đi một nửa, cô bé cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Triệu Lập Hưng cũng giúp em gái xách gùi, tuy hơi bất tiện khi đi đường, nhưng sức cậu không khỏe bằng Triệu Lập Võ, nên chỉ có thể giúp đỡ em gái như vậy.

Vượt qua núi Tiểu Ngư Sơn, năm người men theo chân núi Lộc Minh Sơn đi về.

Lúc này Triệu Tuế Tuế mới phát hiện mặt trời đã ngả về tây, chắc cũng phải hơn một giờ chiều rồi.

"Anh hai, chúng ta về hơi muộn rồi." Triệu Tuế Tuế nghĩ, chắc mẹ cô bé đang đi tìm bọn họ.

"Mẹ kìa." Triệu Lập Võ cũng sực nhớ ra đã muộn, nhìn từ xa đã thấy mẹ cậu đang đi về phía này.

"Mẹ ơi." Thấy mọi người đến gần, Triệu Tuế Tuế nũng nịu gọi.

Trần Tú Hòa đỡ lấy chiếc gùi sau lưng con gái: "Các con đi đâu mà giờ này mới về?"

"Bọn con đi núi Tiểu Ngư Sơn, đào được một ít củ sắn dây ạ." Triệu Tuế Tuế vội vàng kể lại hành trình buổi sáng cho mẹ nghe.

"Lần sau chú ý thời gian, bây giờ đã hơn một giờ rồi đấy." Trần Tú Hòa thấy mấy đứa nhỏ không chạy lung tung bèn yên tâm, bà đổ số củ sắn dây trong túi của con trai út vào gùi rồi cõng lên vai: "Về thôi, Bảo Châu, dì cõng cho con nhé."

Triệu Bảo Châu quả thật đã mệt, liền gật đầu.

Cô bé vừa đặt gùi xuống, Trần Tú Mai đã chạy tới xách lên: "Để chị cõng cho."