Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 223



"Chờ lâu rồi, lên xe đi." Tài xế xe tải thản nhiên nói lời xin lỗi, nếu không phải chuyến hàng này trả công cao, ông ta cũng chẳng thèm nói câu nào.

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến." Vu Viễn Hàng điềm tĩnh nói.

Chờ ba người ngồi vững, xe tải tiếp tục chạy.

TBC

Bà Vu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng chịu đựng đến ngày hôm nay.

Lúc chưa rời đi thì tha thiết muốn rời đi, chờ đến khi thật sự rời đi rồi, lại không nỡ rời xa mảnh đất này.

Bên này, bức thư từ biệt mà Vu Viễn Hàng ném vào nhà vừa vặn rơi trúng cửa nhà Triệu Tuế Tuế, sáng sớm hôm sau đã bị Trần Tú Hòa phát hiện.

"Tuế Tuế, trên thư viết gì vậy con?" Trần Tú Hòa có một vài chữ không biết, nhưng đại khái bà cũng hiểu được ý tứ, bảo con gái xem thử có bỏ sót gì không.

"Bà Vu đi theo con trai bà ấy đến Cảng Thành rồi ạ, bảo chúng ta đừng nói với ai, còn câu này là địa chỉ của họ ở Cảng Thành." Triệu Tuế Tuế nhìn bức thư từ biệt trong tay, không ngờ bà Vu còn có phúc phận này, vốn tưởng rằng tai họa mười năm, bà ấy sẽ lại bị tổn thương lần nữa, bây giờ thì tốt rồi, đến Cảng Thành hưởng phúc.

Bà Vu năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, không biết còn có cơ hội gặp lại bà ấy hay không.

"Vậy là tốt rồi." Trần Tú Hòa đặt bát cháo trước mặt con gái, để con bé ăn xong rồi đi học.

Buổi chiều, Triệu Bảo Châu được Trần Tú Mai dẫn đến nhà Triệu Tuế Tuế chơi.

"Tuế Tuế, cậu xem này, kem sữa bột pha, cho cậu đấy." Triệu Bảo Châu lấy ra ba que kem từ trong giỏ, kem màu trắng sữa, ngửi có mùi sữa.

"Vậy cậu đợi mình một chút." Triệu Tuế Tuế chạy ra ngoài, cầm bốn que kem vào nhà,"Đây là kem nhà mình làm hôm qua, màu xanh là kem đậu xanh, màu đỏ là kem đậu đỏ."

"Oa, lần đầu tiên mình được ăn kem đậu đỏ và đậu xanh đấy." Triệu Bảo Châu nhìn mẹ, mỗi ngày cô bé chỉ được ăn hai que kem, buổi trưa đã ăn một que rồi.

"Hôm nay phá lệ, cho con ăn thêm một que." Trần Tú Mai không ngẩng đầu lên, tiếp tục đan áo len trong tay, con gái do mình đẻ ra, nó cong m.ô.n.g lên là bà cũng biết nó đang nghĩ gì.

"Mẹ ăn trước đi ạ." Triệu Bảo Châu mừng thầm, rụt rè đẩy bát kem qua.

Trần Tú Mai lắc đầu,"Mẹ vừa mới đến, đợi người ấm lên đã rồi ăn."

Triệu Lập Võ đang định cho que kem sữa bột vào miệng lại đặt xuống, đợi lát nữa mọi người cùng ăn.

Triệu Bảo Châu nhìn chằm chằm vào kem trong bát, sợ chúng tan hết, kem chỉ có thể tan trong miệng mới ngon.

Trần Tú Mai gõ nhẹ lên trán con gái,"Tham ăn, ăn đi con."

Triệu Bảo Châu nghe xong, lập tức cầm lấy que kem đậu đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế cũng cầm lấy que kem vị mạch nha, có mùi sữa nhàn nhạt, cũng không tệ.

Ở đại đội Phú Hưng, đến lúc này, nhà nào cũng làm một ít kem dự trữ, phòng khi trời lạnh phải nằm trên giường đất nóng, sẽ ăn kem cho mát.

Trước kia khi chưa tách nhà, bà nội keo kiệt, đường thì phân cho nhà chú tư, nên kem mùa đông làm ra chỉ có chút xíu vị ngọt.

Mùa đông năm nay dài dằng dặc, tuyết lại rơi nhiều hơn mọi năm, như muốn bù lại lượng tuyết đã thiếu những năm trước.

Đến tháng 12, hầu như không ai ra khỏi nhà nếu không có việc gấp.

Trường tiểu học công xã thông báo nghỉ đông vào ngày 31 tháng 12, sớm hơn nửa tháng.

Ở trường cấp ba huyện Bình Cao, Triệu Lập Văn đang ngồi học bài trong ký túc xá, đã nửa tháng rồi anh chưa về nhà. Tuyết rơi dày quá, mẹ anh sợ xe cộ đi lại nguy hiểm nên dặn thứ sáu tuyết rơi thì đừng về.

"Năm nay lạnh thật đấy." Đào Dũng vừa nói vừa lấy hộp cơm của mình và Triệu Lập Văn ra khỏi lớp áo bông dày cộp.

Triệu Lập Văn nhận hộp cơm, mở tủ lấy một hộp nhỏ, múc một thìa thịt kho bỏ vào hộp cơm cho Đào Dũng.

"Cảm ơn!" Đào Dũng đưa hộp cơm lên mũi ngửi, thơm nức mùi thịt.

Triệu Lập Văn thấy Đào Dũng thèm thuồng như vậy, đá anh ta một cái,"Chỉ có lần này thôi đấy, của tớ còn chưa đủ ăn, ăn xong còn phải rửa bát."

Mấy cậu bạn cùng phòng thấy thế bèn thôi không mè nheo nữa. Chạy một cái chân, rửa cái bát là có thịt ăn, cũng đáng.

Biết thế lúc nãy mặt dày xin xỏ luôn cho rồi.

Đào Dũng cũng không ngờ chỉ cần nịnh nọt một chút là được chia thịt kho như vậy.

Ăn trưa xong, Triệu Lập Văn định tiếp tục học bài thì dì quản lý ký túc xá đến gọi.

"Trường thông báo, 2 rưỡi chiều tập hợp ở sân vận động."

"Dì Trương, có nói là làm gì không ạ?" Đào Dũng vừa rửa bát về đến nơi, liền hỏi.

"Không nói, hình như là tổ chức cho học sinh đi dự hội nghị gì đó." Dì Trương cũng không rõ lắm, nói xong đi sang phòng khác.

"Thứ bảy còn hội nghị gì nữa nhỉ?" Đào Dũng lẩm bẩm, đưa hộp cơm đã rửa cho Triệu Lập Văn.

"Đi thì biết." Triệu Lập Văn cất hộp cơm, không học nữa mà nằm xuống định ngủ trưa một lát.