Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 227



Triệu Lập Võ vừa lẩm nhẩm khẩu quyết vừa đi lại nước cờ.

"Chiếu tướng! Ha ha, anh thắng rồi." Triệu Lập Văn ăn quân tướng của em trai, kết thúc một ván cờ.

"Chơi tiếp." Triệu Lập Võ không chịu thua.

Kết quả là bị Triệu Lập Văn "diệt gọn" ba ván liên tiếp.

"Anh hai, để em báo thù cho anh." Triệu Tuế Tuế ngồi xuống chỗ của em trai, ra hiệu cho anh cả bày cờ.

"Tuế Tuế, em biết chơi á?" Triệu Lập Võ có vẻ không dám tin.

"Em xem anh chơi ba ván rồi, để em thử xem sao." Triệu Tuế Tuế không nói mình biết chơi từ trước, chỉ có thể nói là vừa học được.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn chơi cờ rất nhanh, ăn miếng trả miếng, chẳng mấy chốc Triệu Tuế Tuế đã bị chiếu tướng.

Tiếp đó là màn rượt đuổi tỉ số giữa hai anh em, hết Triệu Lập Văn bị chiếu tướng lại đến Triệu Tuế Tuế bị chiếu tướng, mãi đến khi ăn cơm trưa mới dừng lại.

Bên này, Triệu Quảng Thúc đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị quay về đơn vị báo cáo.

"Đồng chí Triệu, về đến tận cửa nhà rồi, không vào thăm chị dâu và các cháu một lát à?" Trương Hoài Dân vừa phủi lớp tuyết bám trên lông mày vừa hỏi.

"Báo cáo với thủ trưởng xong tôi được nghỉ hơn nửa tháng." Triệu Quảng Thúc cúi đầu viết báo cáo nhiệm vụ, nét chữ ngay ngắn dù cho xe đang chạy bon bon trên đường.

Trong thành phố, sau khi biết được tin tức chính xác, Triệu Quảng Trọng về nhà báo cho con trai chuyện huyện Bình Cao sắp mở nhà máy.

Triệu Lập Minh hiện đang học lớp 12, đầu tháng 7 sẽ tốt nghiệp cấp ba, nhà máy cũng dự tính khởi công vào khoảng thời gian đó.

"Bố, con muốn thi đại học." Triệu Lập Minh đã suy nghĩ rất lâu, cậu không muốn tốt nghiệp xong là vào nhà máy làm việc, cậu muốn đến những nơi xa hơn để trải nghiệm.

"Được, nhà mình cũng nên có một người con học đại học, Tết năm nay con hỏi han em họ Lập Văn nhiều hơn, nhất định là anh con thi đỗ đại học." Triệu Quảng Trọng nghĩ con trai không muốn vào nhà máy thì thôi.

"Vậy chuyện tuyển công nhân có cần báo cho nhà chú Tư không?" Tiền Xuân Phân đặt bát cháo lên bàn cho chồng.

TBC

Bà không nhắc đến nhà bác cả là vì Triệu Quảng Bá mới học hết tiểu học, còn Triệu Quảng Quý ít nhất cũng là học sinh cấp ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chuyện trong nhà máy chưa có mấy ai biết, đợi thu hoạch mùa hè xong rồi tính." Tin tức Triệu Quảng Trọng nhận được là sau khi thu hoạch mùa hè nhà máy mới bắt đầu tuyển người.

Lúc này, Triệu Chi Chi từ ngoài về, cô lấy hai hộp đào ngâm trong túi ra: "Nhà máy phát đấy ạ."

Vừa dứt lời, bụng Triệu Lập Minh đã réo lên ùng ục.

"Ăn một hộp thôi, còn một hộp để dành mang về cho các em." Triệu Quảng Trọng tuyên bố.

Trong sân nhà họ Triệu, Triệu Vi Vi đi từ nhà chính sang, vừa nãy cô bé mang bánh ngô sang cho ông bà nội, lúc về đến sân thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ nhà bác Hai, trong lòng không khỏi ghen tị. Giá như lúc trước cô bé không mắng Triệu Tuế Tuế thì có lẽ bây giờ cô bé cũng có thể chơi đùa vui vẻ với Triệu Tuế Tuế như Triệu Chi Chi.

Dư Giai Giai thấy con gái nhìn sang nhà bác Hai với ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng bà cũng đang tính toán xem làm thế nào để con gái bà chơi được với Triệu Tuế Tuế. Mỗi lần bà muốn bắt chuyện với Triệu Tuế Tuế, ánh mắt của cô bé đó đều khiến bà có cảm giác như bị nhìn thấu, con bé đó quả thực rất thông minh.

Trong nhà bác Hai, Triệu Tuế Tuế đang làm quân sư cho Triệu Lập Võ, hai anh em hợp sức đ.á.n.h bại Triệu Lập Văn.

"Hay quá, cuối cùng cũng thắng rồi!" Triệu Lập Võ nhảy cẫng lên vui mừng, ván này cậu thắng thật không dễ dàng.

"Không có Tuế Tuế giúp thì em thắng được anh chắc?" Triệu Lập Văn nhìn dáng vẻ vênh váo của em trai, lên tiếng "dìm hàng".

"Nhưng mà đ.á.n.h trận thì phải cần nhiều người chứ?" Triệu Lập Võ phản bác.

Triệu Lập Văn nhìn em trai với ánh mắt hài lòng, thằng bé đã biết cách phản bác lại anh rồi, tốt, rất tốt.

Trần Tú Hòa mỉm cười nhìn ba đứa trẻ đùa giỡn, bà tiếp tục may chiếc giày dang dở cho con gái út. Chiếc giày được may bằng da thỏ trắng muốt, sau khi con gái út đi chán thì sẽ cho cháu trai đi, như vậy cũng không lãng phí.

Những ngày đông lạnh giá, mọi người chỉ quanh quẩn trong nhà và bếp. Nằm mãi trong nhà cũng chán, Triệu Tuế Tuế muốn ra ngoài đi dạo.

Nghe thấy con gái út hiếm khi muốn ra ngoài, Trần Tú Hòa gật đầu đồng ý: "Đi đi, nhớ mang theo phích nước nóng."

Ba anh em mặc ấm áp, bịt kín mít từ đầu đến chân rồi ra ngoài hóng gió. Đã năm ngày nay, huyện Phú Hưng không có tuyết rơi, Triệu Tuế Tuế dẫm lên dấu chân của anh trai, vui vẻ bước đi.

Tuyết trắng xóa phủ kín mặt đất, ngoài những làn khói lam bay lên từ ống khói của các nhà, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.

Từ đằng xa, ba anh em nhìn thấy một người đàn ông đeo túi vải lớn đang đi về phía mình.

"Bố!" Triệu Tuế Tuế càng nhìn càng thấy giống, người đàn ông đó chính là Triệu Quảng Thúc - người cha mà cô bé đã hai năm không gặp.