Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 232



Khoảng 1 giờ sáng, Triệu Quảng Thúc cảm nhận được có động tĩnh của thú dữ bên ngoài hang động.

Ông đặt con gái lên chiếc áo khoác quân đội, rồi đứng dậy đi kiểm tra, vừa nhìn qua khe đá đã bắt gặp một đôi mắt xanh lục.

Ánh mắt Triệu Quảng Thúc trở nên sắc bén khác thường, như thanh lưỡi d.a.o sắc nhọn, b.ắ.n thẳng vào con sói hoang bên ngoài.

Cảm nhận được uy hiếp, con sói hoang đi quanh cửa hang một vòng, rồi dẫn theo đồng bọn rời đi.

Nhìn đàn sói biến mất trong bóng đêm, Triệu Quảng Thúc có chút tiếc nuối. Răng nanh sói có thể để lại cho con gái trừ tà.

Sáng hôm sau, Triệu Tuế thức dậy, cảm thấy người hơi ê ẩm. Ngủ ngoài trời vẫn không thoải mái bằng chiếc giường ở nhà.

Ăn sáng xong, Triệu Quảng Thúc dẫn ba đứa con đi tìm đàn hươu.

Họ đi qua rất nhiều ngọn núi, xuyên qua địa bàn của lợn rừng và sói hoang, cuối cùng cũng đến khu vực đàn hươu sinh sống.

Lộc Minh Sơn được đặt tên như vậy, chắc chắn là có hươu.

Trước đây, hươu thường sống ở gần hang động mà nhà họ đã ở tối qua, không biết tại sao chúng lại di chuyển vào sâu trong núi như vậy.

Đàn hươu sống ở vùng núi sâu hiểm trở, muốn săn được chúng phải vượt qua địa bàn của lợn rừng và sói hoang.

Triệu Tuế treo mình trên cây, dùng ống nhòm quan sát đàn hươu. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy hươu ngoài đời thực, chứ không phải trong sở thú.

Triệu Quảng Thúc dẫn con trai út đi săn, khuyên con trai cả và con gái út cứ ở yên trên cây.

TBC

Triệu Tuế vâng dạ, ra hiệu cho cha mau đi săn.

Hươu ở Lộc Minh Sơn không lớn lắm, một con chỉ nặng khoảng 80kg, nhỏ hơn con lợn rừng bắt được hôm qua.

Cảm nhận được sát khí đang đến gần, đàn hươu bất an dậm chân, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Triệu Quảng Thúc dẫn con trai lén lút tiếp cận đàn hươu, ông chọn một con đứng ở ngoài rìa, bảo con trai bắn.

Triệu Lập Võ ném viên đá trong tay ra, chính xác trúng vào mắt con hươu.

Đàn hươu hoảng sợ chạy tán loạn, chỉ còn con hươu bị mù lảo đảo chạy trốn.

Triệu Quảng Thúc tiến lên kết liễu con mồi, dùng vải lau vết m.á.u trên mắt hưu, khiêng trở về.

Bốn người về tới giờ đã 8 giờ tối.

Trần Tú Hòa mở cửa cho bốn người nghênh tiến vào, mới đến trong phòng, liền cởi áo ngoài con gái nhỏ ra, nhìn đến con gái không có bị thương mới yên tâm. Lại nhìn về phía hai con trai, không có một chút tử suy sút,"Đi tẩy tẩy đi."

"Mẹ, trong núi chơi rất vui." Triệu Tuế Tuế cái miệng nhỏ bá bá cùng nàng nương nói hai ngày này ở trong núi sự tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mẹ, lấy đâu ra cái cốc tráng men vậy?" Triệu Tuế nhìn về phía ba cái cốc tráng men trên bàn.

"Buổi chiều, đội trưởng đưa tới, còn có một bình nước nóng." Trần Tú Hòa chỉ bình nước nóng trên tủ đầu giường.

"Chẳng lẽ?" Triệu Tuế nghĩ đến tên gián điệp lần trước.

"Đừng nói ra ngoài, đây là mẹ mới mua về." Trần Tú Hòa thuật lại lời của đội trưởng cho ba đứa trẻ nghe.

"Tiểu Võ, em có nghe thấy không?" Triệu Lập Văn gọi em trai.

"Biết rồi, đây là thứ mẹ mới mua." Triệu Lập Võ mân mê cái cốc tráng men trong tay.

Triệu Tuế cảm thấy đồ được cho lúc nào cũng đẹp hơn đồ tự mua. Nhưng nhà họ đã có một cái cốc tráng men rồi, cái cũ chưa hỏng mà dùng cái mới thì có chút xa xỉ.

Nếu là lúc mới tới, Triệu Tuế sẽ không nghĩ ngợi gì, dù sao ở thế kỷ 21, chỉ riêng cốc giữ nhiệt cô đã có bốn cái, cốc uống nước khác cũng có vài cái.

Có lẽ là ở thời đại này lâu rồi, cô cũng hình thành thói quen tiết kiệm.

Nhà khác chỉ có một cái cốc tráng men, cả nhà dùng chung. Hơn nữa chất lượng đồ đạc bây giờ khá tốt, nếu dùng giữ gìn, ước chừng có thể dùng 10 năm hoặc lâu hơn.

"Cất cái mới đi, chờ sau này hỏng cái cũ thì dùng." Trần Tú Hòa đã quen tiết kiệm, cốc tráng men trong nhà vẫn còn tốt, không cần thiết phải đổi cái mới.

"Con biết rồi." Triệu Lập Võ thích thú ngắm nghía cái cốc tráng men trong tay.

Triệu Quảng thúc đã cất gọn số thịt mang từ trên núi xuống,"Nước ấm rồi đấy, Tuế Tuế vào tắm đi."

"Vâng." Triệu Tuế nhảy xuống giường, cầm quần áo đi vào phòng bếp.

Hai ngày nữa là giao thừa, sau khi tổng vệ sinh nhà cửa xong sẽ lại quét một lớp bùn đất lên tường.

Kiếp trước khi học đại học, vì muốn ở xa nhà một chút, cô đã đăng ký vào Đại học Tây Thị.

Bạn cùng phòng của cô đa phần là người miền Bắc, một tuần mới tắm một lần. Điều này khiến cô không chịu nổi, cô thường tắm hai ba ngày một lần, cho dù không tắm rửa toàn thân thì ít nhất cũng phải vệ sinh cá nhân.

Ở đây, vào mùa đông, cô đều tắm trong bếp, phòng tắm quá lạnh.

Hưởng chút hơi ấm từ bếp lửa, Triệu Tuế nhanh chóng lau người một lượt, thay áo lót và quần lót, tiện tay giặt sơ qua rồi treo lên tường hong khô.

Sáng hôm sau, khi Triệu Tuế tỉnh dậy, cô nghe thấy giọng nói của Triệu Chi Chi.

"Tuế Tuế tỉnh rồi à, dậy thôi nào." Triệu Chi Chi đưa tay kéo em họ dậy, giúp cô nhanh chóng ra khỏi giường.

"..."

Triệu Tuế: Vốn dĩ cô còn muốn giả vờ ngủ thêm một lúc nữa.