"Không cần đâu, để anh cõng em qua đó." Triệu Lập Võ siết chặt hai chân em gái, ra hiệu cho cô bé cứ ngồi yên trên lưng mình.
Ba anh em đi đến dưới gốc cây, xác định đây chính là vị trí mà cha của họ đ.á.n.h dấu là nơi hà thủ ô mọc.
Triệu Lập Văn quan sát xung quanh, thấy cũng khá giống với những gì được ghi chép trong sách y học, bèn nói: "Chính là chỗ này rồi. Tuế Tuế, em leo lên cây cảnh giới cho anh."
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế dẫm chân lên tay anh trai, thoắt cái đã leo lên cao, ngồi vắt vẻo trên chạc cây. Cô bé buộc sợi dây thừng bên hông vào thân cây rồi nói: "Em ổn định rồi đây."
"Tiểu Võ, cẩn thận đấy." Triệu Lập Văn dặn dò em trai.
"Em biết rồi." Triệu Lập Võ hít một hơi thật sâu, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của hà thủ ô.
Triệu Tuế Tuế hạ chiếc ống nhòm gỗ xuống, lấy từ trong túi ra chiếc ống nhòm mà anh trai đưa cho. Quả thật là ống nhòm tự chế và ống nhòm quân dụng tinh xảo của thế kỷ 21 khác nhau một trời một vực. Nhìn về phía thung lũng cách đó không xa, lợn rừng túm tụm nghỉ ngơi, một vài con khác đang đi kiếm ăn gần đó.
Bây giờ đã 9 giờ rồi, dù có tìm được hà thủ ô hay không thì họ cũng phải xuống núi trước 11 giờ.
"Anh ơi, có phải cái này không?" Triệu Lập Võ đào một hố đất, nhìn bộ rễ bên dưới, giọng nói có chút không chắc chắn.
Triệu Lập Văn bước tới, lấy trong túi ra một tờ giấy, trên đó vẽ hình hà thủ ô mà anh sao chép lại từ sách y học cổ truyền. Anh so sánh một hồi lâu rồi mới gật đầu: "Chính là nó."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn em gái.
"Xung quanh không có con lợn rừng nào ạ." Triệu Tuế Tuế quan sát xung quanh báo cáo.
Triệu Lập Văn kiểm tra khu vực xung quanh, lựa chọn hai cái cây làm đường thoát hiểm trong trường hợp nguy cấp, sau đó mới cùng em trai bắt tay vào đào.
Củ hà thủ ô ở đây to hơn cả củ khoai lang, ít nhất cũng phải trên 10 năm tuổi. Hà thủ ô khoảng 5 năm tuổi đã có thể to bằng củ khoai, củ càng to thì giá trị d.ư.ợ.c liệu càng cao.
Mấy năm trước, họ đã bán đi củ nhân sâm mà cả nhà vất vả lắm mới tìm được, thật tiếc là đã không giữ lại một nhánh nào để ngâm rượu cho cha. Lúc đó, họ chỉ nghĩ đến việc bán nó đi để lấy tiền làm lộ phí lên kinh đô. Còn lần này, cả nhà đã quyết định giữ lại số hà thủ ô đào được để ngâm rượu thuốc.
"Anh ơi, củ này nặng khoảng một cân rồi." Triệu Lập Võ ước lượng củ hà thủ ô trong tay.
"Vậy là được hơn 10 năm rồi đấy. Tốt lắm, tiếp tục tìm đi." Triệu Lập Văn nhận lấy củ hà thủ ô, phủi bớt đất cát bên ngoài rồi bỏ vào gùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, hai anh em đào được 5 củ, củ to nhất nặng khoảng 2 cân, củ nhỏ nhất cũng phải 1 cân, coi như là một vụ mùa bội thu.
"Nhanh, leo lên cây!" Triệu Tuế Tuế nhìn thấy hai con sói đang chạy về phía họ, đoán chừng giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa.
Triệu Lập Võ vội vàng đeo gùi lên lưng, nhanh như sóc leo tót lên cây.
Triệu Lập Văn leo chậm hơn một chút, vừa mới ngồi lên chạc cây thì hai con sói đã chạy vụt qua, chúng không dừng lại mà chạy thẳng về phía thung lũng của đàn lợn rừng.
Triệu Tuế Tuế dùng ống nhòm để theo dõi hai con sói, chúng đang mai phục ở lối vào thung lũng của đàn lợn rừng.
"Giờ sao đây anh? Mình đi trước có kịp không?" Triệu Lập Võ lo lắng hỏi, cậu tự tin rằng một mình mình chạy trốn thì chắc chắn sẽ thoát được.
"Đàn sói sắp tấn công lợn rừng rồi, mình phải đi ngay." Triệu Lập Văn vừa nói vừa hạ ống nhòm xuống, nếu không đi ngay, chờ lũ sói phía sau ập tới thì e là ba anh em sẽ phải treo mình trên cây ít nhất một ngày mất."Tiểu Võ, em đưa Tuế Tuế đi trước, lát nữa quay lại đón anh."
Triệu Tuế Tuế nghe thấy vậy, vội vàng leo xuống. Vừa chạm chân xuống đất, cô bé đã bị Triệu Lập Võ nắm tay kéo chạy như bay. Dọc đường đi, cô bé gần như bị anh trai kéo đi là chính.
"Anh, chỗ này an toàn rồi, anh mau quay lại đón anh hai đi." Triệu Tuế Tuế thở hổn hển, tốc độ của anh trai cô bé thật sự quá nhanh.
"Em leo lên cây trước đi." Triệu Lập Võ không yên tâm để em gái ở lại một mình.
TBC
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế hít sâu ba hơi, leo lên một cái cây dưới sự trợ giúp của anh trai. Thể lực của cô bé quá kém, sau này nhất định phải luyện tập nhiều hơn, mỗi sáng thức dậy đều phải tập một bài quyền.
Triệu Lập Võ thấy em gái đã ngồi vững trên cây, liền nhanh chóng quay người chạy vào rừng.
Triệu Lập Văn dùng ống nhòm quan sát đàn sói, may mà chúng vẫn chưa xuất phát. Thấy em trai đã quay lại, anh lập tức nhảy xuống khỏi cây, sau đó hai anh em cùng chạy như bay xuống núi.
Triệu Tuế Tuế nhìn thấy hai anh trai đã quay lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đúng là vận may và vận rủi đến cùng một lúc.
May mắn là tìm được hà thủ ô, còn xui xẻo chính là đụng độ đàn sói săn lợn rừng.
"Tuế Tuế, xuống đi." Triệu Lập Võ đứng dưới gốc cây đưa tay lên đón em gái.
Thời gian vẫn còn, Triệu Lập Văn nhặt đầy một gùi củi rồi mới xuống núi. Triệu Lập Võ cũng kiếm một bó củi to cột lên gùi.