Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 241



Triệu Lập Văn phủi đất cát trên măng: "Vậy là tốt rồi, lát nữa chúng ta đi đường này xuống núi."

"Không đào măng nữa sao?" Triệu Lập Võ thấy anh cả muốn đi, ngạc nhiên hỏi.

"Chưa ăn được, đào vài cây về ăn thử là được." Triệu Lập Văn cảm thấy mấy cây măng trong tay có thể sẽ đắng, phải xử lý nhiều lần mới hết.

Triệu Tuế chỉ hái quả sim màu đỏ đen, cuối cùng hái được đầy nửa giỏ: "Em không hái nữa."

"Em cũng vậy, những quả còn lại chua lắm." Triệu Bảo Châu cũng dừng lại.

Triệu Trụ Tử và Triệu Bình An cũng không muốn hái quả chua, chua đến rụng răng, lại còn đau bụng.

"Vậy chúng ta về thôi." Triệu Tuế xách giỏ lên.

Bốn người đi đến chân núi thì gặp Triệu Nhị Lại và đám bạn, Triệu Nhị Lại tên thật là Triệu Nhị Xương, cả ngày lêu lổng, 18 tuổi đầu rồi mà rất ít khi thấy đi làm.

"Trụ Tử, trong giỏ mày là cái gì?" Triệu Nhị Lại lên tiếng, hắn không dám giở trò với giỏ của Triệu Tuế, nhưng giỏ của Triệu Trụ Tử thì được.

"Không có gì." Triệu Trụ Tử vội vàng giấu giỏ ra sau, chuẩn bị chạy.

Triệu Tuế nghĩ đây chính là ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, bắt nạt trẻ con thì tính là anh hùng hảo hán gì.

"Giỏ của Trụ Tử là của tôi." Triệu Tuế trực tiếp cầm lấy giỏ, nhìn Triệu Nhị Lại đầy khiêu khích.

Triệu Nhị Lại nheo mắt, định giật lấy thì bị đồng bọn kéo đi.

"Đi nhanh, Triệu Lập Văn với Triệu Lập Võ ở phía sau kìa."

Triệu Nhị Lại nghe vậy, không cần ai kéo cũng co giò chạy mất, hắn không sợ Triệu Lập Võ, hắn sợ Triệu Lập Văn lắm chiêu trò.

Triệu Lập Võ nhìn Triệu Nhị Lại chạy xa: "Coi như hắn ta may mắn."

"Trụ Tử, của cậu này." Triệu Tuế trả lại giỏ cho Triệu Trụ Tử.

"Tuế Tuế, sau này tớ có thể dùng tên anh trai cậu để hù dọa Triệu Nhị Lại không?" Triệu Trụ Tử thấy rõ, Triệu Nhị Lại sợ Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ.

"Cái này cậu phải hỏi anh hai tớ." Triệu Tuế nhường vị trí, để Triệu Trụ Tử nói chuyện với anh hai mình.

Triệu Tuế Tuế cho rằng người Triệu Nhị Lại sợ là Triệu Lập Võ, không biết Triệu Nhị Lại càng thêm sợ Triệu Lập Văn.

Triệu Trụ Tử nuốt nước bọt,"Anh Lập Võ, em có thể dùng không?"

Triệu Lập Võ vốn không muốn đáp ứng, nhưng Triệu Trụ Tử xem như là một trong số ít bạn cùng tuổi của em gái, bèn gật đầu,"Đi theo sau anh."

Nói xong, Triệu Lập Võ liền nhấc giỏ của em gái lên đi về nhà mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không thể sao?" Triệu Trụ Tử thất vọng nhìn bóng lưng Triệu Lập Võ.

"Đi thôi, anh Lập Võ đồng ý rồi." Triệu Bình An vui vẻ đi theo phía sau Triệu Lập Võ.

"Anh Lập Võ không nói đồng ý mà." Triệu Trụ Tử không hiểu lắm, vừa rồi cậu không nghe thấy Triệu Lập Võ đồng ý.

"Đi theo anh hai tớ là được, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ cậu chơi với anh ấy." Triệu Tuế điểm một cái lên Triệu Trụ Tử, bước nhanh đuổi theo bước chân của hai anh trai.

Sau khi về đến nhà, Triệu Tuế bắt đầu rửa quả sim, bây giờ lại bắt đầu hạn hán, nước giếng trong nhà lại bắt đầu cạn đáy.

"Không được, nước múc lên toàn là nước bùn." Triệu Lập Võ đổ nước trong thùng vào chậu gỗ.

"Vậy thì dùng khối băng trong hầm." Triệu Lập Văn đề nghị.

Mùa đông, các gia đình ở đại đội Phú Hưng trên cơ bản đều cải tạo hầm thành hầm băng, nhà bọn họ cũng dự trữ một hầm băng.

"Bây giờ dùng có phải là quá sớm không?" Triệu Tuế nghĩ hiện tại mới tháng tư, khối băng trong hầm một ngày dùng ba khối, nhiều nhất chỉ có thể dùng hơn hai tháng.

"Dùng tiết kiệm một chút, sau khi thu hoạch vụ hè xong chúng ta sẽ rời đi." Triệu Lập Văn tính toán, đầu tháng bảy bọn họ sẽ rời khỏi đại đội Phúc Hưng, cũng đủ dùng rồi.

"Ừ, cũng được." Triệu Tuế cũng nghĩ đến bức thư hôm qua nhận được.

Tháng sau, Triệu Quảng Thúc sẽ đi biên giới, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ đi theo.

Thời gian đã đến tháng 5, phần lớn cây trồng trên ruộng đều sống sót, tuy nhiên kích thước chỉ bằng một nửa trước khi hạn hán, nhưng cũng đủ cho người dân đại đội Phúc Hưng ăn cho đỡ đói.

Đội trưởng ngồi xổm trên bờ ruộng hút t.h.u.ố.c lào, trong lòng đang tính toán qua vài ngày nữa sẽ bắt đầu thu hoạch vụ hè.

"Đội trưởng, người của huyện đến rồi." Triệu Bạch Chính vội vàng chạy tới, báo cho đội trưởng biết người của huyện đã đến công xã Trung Cốc.

"Người của huyện đến công xã làm gì?" Đội trưởng hỏi tiếp.

Vừa dứt lời, một chiếc xe Jeep liền lái tới.

Triệu Quảng Thúc lái xe, gật đầu chào đội trưởng và Triệu Bạch Chính đang đứng bên đường,"Bát thúc, anh Bạch Chính."

TBC

"Quảng Thúc, chú đây là... ?" Đội trưởng nhìn Triệu Quảng lái xe Jeep trở về, hỏi.

"Đi ngang qua, ghé về thăm nhà." Triệu Quảng Thúc nói ngắn gọn với đội trưởng vài câu rồi lái xe rời đi.

Triệu Bạch Chính nhìn xe chạy đi, có chút hâm mộ, lúc anh ta ở trong quân đội đã từng ngồi xe tải,"Quảng Thúc tài giỏi thật."

"Đúng vậy." Đội trưởng rít một hơi thuốc, nghĩ đến chiếc máy kéo mới của công xã Đại Lương, rất là hâm mộ, không biết công xã của họ bao giờ mới xin được,"Đúng rồi, người của huyện đến làm gì, cậu đã hỏi rõ chưa?"