Đợi Trần Tú Hòa tắm rửa xong, tóc Triệu Tuế Tuế cũng đã khô.
"Tuế Tuế, muốn ngủ cùng bố mẹ, hay con ngủ riêng một mình?" Triệu Quảng Thúc tựa vào cửa bếp, nhìn con gái út hỏi.
"Ừm... Con ngủ riêng." Triệu Tuế Tuế giả vờ đắn đo một chút, chọn ngủ một mình một phòng, nhỡ đâu ban đêm bố mẹ lại cãi nhau đ.á.n.h nhau (giống như yêu tinh) làm cô thức giấc thì không tốt.
"Bây giờ có thể ngủ riêng, đến mùa đông thì ngủ với bố mẹ hoặc ngủ với các anh." Trần Tú Hòa lau tóc đi ra, mùa đông bà không yên tâm để con gái út ngủ một mình.
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế gật đầu, chuyện ngủ riêng vào mùa đông, đến lúc đó rồi tính.
Trần Tú Hòa trải giường cho con gái, để lại một ngọn đèn dầu rồi rời đi.
Chờ mọi người rời đi, Triệu Tuế Tuế lăn qua lăn lại trên giường, giường trong căn phòng này của cô to bằng hai cái giường đôi, muốn lăn thế nào cũng được.
Ai ngờ Trần Tú Hòa căn bản không đi, mà trốn ở ngoài cửa sổ nhìn con gái lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng có chút chua xót.
"Sao thế?" Triệu Quảng Thúc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy vợ đứng trước cửa sổ phòng con gái, hỏi.
"Từ khi Tuế Tuế sinh ra, chưa từng rời xa tôi." Trần Tú Hòa nhỏ giọng nói.
"Con cái lớn rồi, tự nhiên sẽ sống tự lập, chỉ cần chúng nó thỉnh thoảng nhớ về nhà là được." Triệu Quảng Thúc ôm vai vợ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, con gái trong phòng hình như đã ngủ,"Sao không đắp chăn?"
Nói xong, định vào phòng đắp chăn cho con gái.
"Thôi, đắp rồi con bé cũng đạp ra, lát nữa vào." Trần Tú Hòa ngăn chồng lại.
Triệu Quảng Thúc ôm vợ, các con cũng ở bên cạnh, cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng vợ con nằm trên giường ấm,"Thật tốt."
5 giờ sáng, Triệu Tuế Tuế bị tiếng chuông đ.á.n.h thức, âm thanh quá lớn, cô vùi đầu vào gối cho nhỏ tiếng rồi ngủ tiếp.
Lúc tỉnh lại lần nữa, mũi bị Triệu Lập Văn véo.
"Heo lười, dậy mau."
Triệu Tuế Tuế hất tay anh trai ra, nằm trên giường duỗi lưng, không thấy đồng hồ đâu bèn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy rưỡi rồi, lát nữa mẹ phải ra ngoài." Triệu Lập Văn ném quần áo lên đầu em gái rồi rời khỏi phòng.
Triệu Tuế Tuế ra sân rửa mặt xong, đi vào bàn ăn sáng.
"Cái bánh bao này?" Triệu Tuế Tuế nhìn cái bánh bao hơi đen, nghi hoặc nhìn mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bên trong có thêm bột cao lương, sáng nay bố con đi lấy ở nhà ăn đấy." Trần Tú Hòa bẻ nửa cái bánh cho con gái, ra hiệu cho con bé ăn nhanh.
"Bố đâu?" Triệu Tuế Tuế nhận lấy bánh bao bột cao lương, không thấy bóng dáng bố đâu.
"Năm giờ bố con đã dậy đi doanh trại rồi, vừa mới lấy bánh bao về, lại đi luôn rồi." Trần Tú Hòa không ngờ quân đội lại dậy sớm như vậy, khu nhà ở còn nghe thấy tiếng chuông, trong doanh trại chắc chắn còn lớn hơn.
"Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta phải đi chuyển hộ khẩu rồi đến cửa hàng bách hóa mua đồ." Triệu Lập Văn múc cho em gái một bát sữa đậu nành, người ăn cơm chậm nhất trong nhà cần phải giục.
Ăn sáng xong, Trần Tú Hòa bỏ giấy tờ vào túi xách, nhìn quần áo của con trai út lắc đầu,"Lập Võ, đi thay bộ màu xanh quân đội kia đi."
Ra ngoài, thân phận là do mình tự tạo, người đẹp vì lụa, Lập Võ da hơi ngăm, mặc áo thủy thủ trắng đi cùng với Tuế Tuế da trắng nõn nà, nhìn khác nhau một trời một vực, không giống anh em gì cả.
Triệu Lập Võ cọ chân xuống đất, mặt mày phụng phịu.
"Nghe lời, đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài ở khu nhà ở, lần sau con lại mặc với Tuế Tuế." Trần Tú Hòa dỗ dành con trai út,"Con mặc màu xanh quân đội là đẹp nhất."
"Vâng." Triệu Lập Võ nghe lời, về phòng thay quần áo.
"Chị dâu có nhà không?"
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Triệu Lập Văn nghe thấy bèn ra mở cửa.
Lưu Vĩ nhìn Triệu Lập Văn, nói: "Cậu là con trai cả của đoàn trưởng Triệu đúng không, tôi là lính của đoàn trưởng Triệu, tên Lưu Vĩ, đoàn trưởng có việc bận nhờ tôi đưa mọi người đi làm quen với khu nhà ở."
"Đồng chí Lưu, mời vào nhà." Trần Tú Hòa nhớ đến lời chồng dặn trước khi đi, mời anh lính vào nhà.
Sau khi mọi người vào nhà, Trần Tú Hòa giới thiệu con trai cả và con gái út cho Lưu Vĩ làm quen.
"Đây là cậu cả nhà tôi, tên Lập Văn, đây là bé út nhà tôi, tên Tuế Tuế."
"Chào anh Lưu Vĩ." Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế nhìn nhau, cảnh vệ viên của bố họ có thể gọi thân mật hơn một chút.
TBC
"Chào các em, đây là thứ anh đi săn được hôm nọ, tặng các em." Lưu Vĩ lấy từ trong túi ra hai chiếc răng sói xâu dây, đây là thứ anh lấy được từ đồng đội mấy hôm trước, vừa hay có thể cho con của đoàn trưởng.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ, thấy bà gật đầu mới nhận lấy,"Cảm ơn anh Lưu Vĩ."
"Mẹ, con ra đây." Triệu Lập Võ vừa bước ra đã thấy trong sân có thêm một người.
Trần Tú Hòa gọi con trai út đến, giới thiệu với Lưu Vĩ: "Đây là Lưu Vĩ, đây là con thứ hai nhà tôi."
Lưu Vĩ cũng tặng một chiếc răng sói.