"Ngon quá, tôm chiên trứng dì Trần làm ngon quá."
Giang Diệp nghe vậy, điểm nhẹ vào mũi con gái,"Vậy là đồ mẹ làm không ngon sao?"
"Đồ mẹ làm cũng ngon, cái gì cũng ngon hết." Lục Thiền bưng bát cơm lên ăn ngon lành.
Giang Diệp thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho con gái, con gái đang tuổi lớn, phải ăn uống đúng giờ, còn bà và con trai có thể đợi được.
Gần 7 giờ, Triệu Quảng Thúc và Lục Thành mới trở về.
Nghe thấy tiếng bố, Triệu Tuế Tuế lập tức mở mắt, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.
Triệu Quảng Thúc vừa vào cửa liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của con gái út, mệt mỏi cả ngày nháy mắt tan biến.
"Tuế Tuế, con ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ, chờ cha cùng ăn." Triệu Tuế Tuế nhảy xuống xích đu, kéo tay Triệu Quảng Thúc đi vào phòng ăn.
"Đi rửa tay ăn cơm đi con." Trần Tú Hòa dọn bát đũa trên bàn ăn, bắt đầu xới cơm.
"Lần sau qua 6 rưỡi mà cha chưa về thì mọi người cứ ăn trước đi." Triệu Quảng Thúc ngồi xuống nhìn thấy tôm chiên trứng: "Mọi người ra bờ sông à?"
"Cha, con muốn một cái giỏ bắt cá." Triệu Lập Võ nuốt thức ăn trong miệng xuống, lên tiếng.
Ở khu nhà tập thể này, cậu bé chưa từng nhìn thấy cây tre, giỏ cậu tự đan không kế thừa được tay nghề của ông nội, nhưng cha cậu thì có.
"Trên núi Hoa Lương có tre đấy, có thời gian cha sẽ chặt hai cây về." Triệu Quảng Thúc vừa ăn tôm chiên trứng vừa nghĩ, có giỏ bắt cá thì con trai út có thể bắt được nhiều tôm tép hơn.
"Cha ơi, nước sông trong khu nhà mình chảy từ đâu đến vậy ạ?" Triệu Tuế Tuế khá quan tâm đến điều này, không có bản đồ công nghệ, cô bé chỉ biết mình đang ở huyện biên giới.
TBC
"Nước sông của khu tập thể ta là từ sông M chảy đến, nước sông M lại từ sông H chảy đến, nước năm ngoái còn ít hơn bây giờ, cũng phải mất mấy tháng mới khôi phục, bình thường nước sông có thể sâu hơn, hiện tại vẫn còn hạn hán, một tháng chỉ mưa nhỏ được vài lần, mùa mưa hàng năm nước sông có thể sâu đến 12 mét, đến lúc đó con đừng đến khu vực nước sâu đấy." Triệu Quảng Thúc nhấn mạnh độ sâu của dòng sông.
"Con biết rồi ạ." Triệu Tuế Tuế gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuế Tuế đã bị đ.á.n.h thức.
"Tuế Tuế, dậy mau, không dậy là chúng anh đi huyện thành một mình đấy." Triệu Lập Võ làm ướt khăn mặt của em gái, trực tiếp đắp lên mặt cô bé, mạnh mẽ gọi dậy.
"Ưm, em cũng muốn đi huyện thành."
"Xe mua sắm của khu tập thể 7 giờ xuất phát, còn 20 phút nữa." Triệu Lập Võ kéo em gái dậy, đồng hồ trên tủ đầu giường đã điểm 6 giờ 40 phút.
Triệu Tuế Tuế nghe vậy, lập tức mở to mắt, nhà cô bé đi đến cổng khu tập thể nhanh cũng phải mất 7,8 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cúc áo cài sai rồi kìa." Triệu Lập Văn đứng tựa vào cửa phòng em gái, nhìn cô bé luống cuống mặc quần áo, lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Tuế Tuế cúi đầu nhìn, quả nhiên cài sai, vội vàng cởi cúc áo ra cài lại, sau đó chạy đi đ.á.n.h răng rửa mặt, rồi ngồi vào bàn húp cháo.
Triệu Lập Văn cầm chiếc lược nhỏ chải đầu cho em gái, miệng không quên trêu chọc cô bé thay quần áo, rửa mặt, chải đầu, đ.á.n.h răng chưa đến 5 phút đã xong,"Ngay cả các chiến sĩ trong doanh trại cũng không dậy sớm nhanh bằng em."
Miệng Triệu Tuế Tuế đang ngậm đầy thức ăn nên không thể phản bác.
"Vẫn là hồi bé cho dễ, cứ thế nhét vào gùi, muốn ngủ bao lâu thì ngủ." Trần Tú Hòa thu dọn gùi, nhìn con gái út ăn như hổ đói: "Chậm thôi con, còn kịp giờ mà."
Lúc Triệu Tuế Tuế đặt bát đũa xuống, đồng hồ đã điểm 6 giờ 52 phút.
"Nhanh nhanh, còn 8 phút nữa." Triệu Tuế Tuế nhảy xuống ghế, bắt đầu giục giã.
"Không phải tại em thì giờ này chúng ta đã đến nơi rồi." Triệu Lập Văn điểm nhẹ lên trán em gái.
Triệu Tuế Tuế tự biết mình đuối lý nên không cãi lại, cô bé bước nhanh về phía cổng khu tập thể, chân ngắn phải đi trước.
Đến cổng khu tập thể, một chiếc xe tải quân dụng đang đóng cửa thùng xe.
Tài xế nhìn thấy Triệu Tuế Tuế liền hỏi: "Cháu cũng đi vào huyện à?"
"Vâng ạ, mẹ cháu đang ở phía sau." Triệu Tuế Tuế nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bảo vệ, còn 1 phút nữa là 7 giờ, cô bé không tính là đến muộn.
Vừa dứt lời, Trần Tú Hòa đã đến nơi.
"Xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi."
"Chưa đến 7 giờ mà, chưa muộn, lên xe đi." Tài xế lại mở cửa thùng xe.
Triệu Tuế Tuế còn chưa kịp nói gì đã bị Triệu Lập Võ bế lên, cô bé vội vàng bò vào trong thùng xe.
Trong thùng xe đã có khá nhiều người, đều là đi huyện thành, dù sao một tuần khu tập thể chỉ có một chuyến xe miễn phí, bình thường muốn đi huyện thành thì chỉ có thể tự đi xe đạp hoặc đi bộ.
Đi đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong huyện bằng ô tô cũng phải mất gần nửa tiếng, đi xe đạp hay đi bộ đều không phải là lựa chọn lý tưởng.
Tài xế đợi mọi người ngồi yên vị, đóng cửa thùng xe lại: "Mọi người ngồi cho vững, xe xuất phát."
Trần Tú Hòa dẫn ba đứa con tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Khi các chị em phụ nữ trong khu tập thể nhìn thấy nhà Trần Tú Hòa lên xe, ánh mắt họ đều sáng lên, cả nhà ai cũng có ngoại hình ưa nhìn, họ cứ nghĩ đây là người thành phố, nhưng nhìn thấy gùi trên lưng thì có chút do dự.