"Bà đừng có đi qua đi lại nữa, chóng hết cả mặt." Ông Triệu rít một hơi t.h.u.ố.c lào, thấy vợ cứ đi qua đi lại, bèn lên tiếng gọi bà dừng lại.
"Ông ơi, ông nói xem con dâu ba có bưng canh sang cho chúng ta không?" Bà Triệu bị chồng gọi, bèn ngồi xuống giường, vẫn sốt ruột hỏi.
"Nó muốn cho thì cho, không muốn cho thì thôi, bà đừng có mong. Mà bà cũng đừng có cái kiểu con dâu ba bưng cho bát canh rồi lại muốn bưng sang cho con dâu thứ tư. Làm vậy thì năm sau, đừng mong nó bưng cho cái gì nữa." Ông Triệu gõ gõ cái tẩu t.h.u.ố.c trong tay, nửa đùa nửa thật nói.
"Nhưng mà..." Bà Triệu không đồng ý, bà đã đi xem bói rồi, đứa bé trong bụng con dâu thứ tư là con trai.
"Đừng có nhưng nhị gì cả, con dâu thứ tư không có lý do gì bắt con dâu thứ ba phải hầu hạ." Ông Triệu rất thấu tình đạt lý, đời ông có bốn đứa con trai, nói về hiếu thuận thì phải kể đến hai đứa con trai bỏ nhà đi từ nhỏ, còn hai đứa ở nhà, chỉ cần chúng lo được nhà cửa, cưới được vợ là đã tốt lắm rồi.
TBC
Đạo lý này bà Triệu đều hiểu, nhưng bà vẫn đau lòng con trai út.
"Ông nội, bà nội." Triệu Lập Văn dẫn em trai, mỗi người bưng một bát canh đi vào.
"Tiểu Văn, Tiểu Võ đấy à, vào đây nào." Ông Triệu đặt tẩu t.h.u.ố.c xuống, ngồi ngay ngắn trên giường.
"Ông, mẹ cháu bảo mang canh sang cho ông bà ạ." Triệu Lập Văn đặt bát canh lên bàn trước mặt ông Triệu.
Hai anh em ngồi trên giường đợi ông bà ăn xong rồi mới về.
Ông Triệu sao có thể không hiểu được chứ, bèn gọi vợ cùng ăn, mỗi bát canh đều có đậu nành và ba miếng thịt gà.
Dưới ánh mắt của chồng, bà Triệu vừa ăn vừa áy náy.
"Ngon đấy, tay nghề của con dâu tiến bộ rồi." Ông Triệu uống một ngụm, khen.
"Ông nội, canh này là anh cháu hầm đấy ạ, trưa nay mẹ cháu đã chuẩn bị gà, gừng, đậu nành các thứ sẵn rồi, lúc chúng cháu lấy củi về thì anh cả hầm canh luôn." Triệu Lập Võ giành nói.
"Thật à, Tiểu Văn giỏi quá." Nghe nói canh là do cháu trai hầm, ông Triệu càng thấy bát canh ngon hơn.
Bà Triệu tuy không thích con dâu, nhưng cháu trai thì bà rất quý, vốn có chút không vui, giờ cũng tan biến hết.
Trong phòng vợ chồng Triệu Quảng Quý, Dư Giai Giai đang mong ngóng bà Triệu mang canh gà sang cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi sáng, bà Triệu có sang phòng cô, nói cho cô biết đứa bé trong bụng là con trai, dặn cô giữ gìn sức khỏe, củi đốt mùa đông không cần lo, bà sẽ bảo nhà bác cả giúp đỡ. Sau đó, bà để lại một rổ trứng gà và một gói đường đỏ rồi dặn cô ăn ngấm, đừng để ai biết.
Dư Giai Giai nghe vậy thì biết ngay trứng gà và đường đỏ là do bà Triệu lén lút cho cô, không cho nhà bác cả biết.
"Mẹ, sao bà nội vẫn chưa sang nữa?" Triệu Vi Vi ghé vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.
"Chắc bà có việc bận." Dư Giai Giai vừa nói vừa xoa bụng, với việc mẹ chồng coi trọng con trai như vậy, cô ta không lo không được uống canh gà.
Chờ ông bà ăn xong, Triệu Lập Văn bưng bát, dẫn em trai về nhà, nhà bọn họ còn chưa ăn cơm.
"Thế nào?" Trần Tú Hòa nhận lấy bát từ tay con trai út, hỏi.
"Lúc đầu bà nội còn không muốn ăn đâu, bị ông nội bắt ép mới ăn đấy, sau đó nghe nói canh là do anh cả hầm thì bà ấy mới vui vẻ ăn." Triệu Lập Văn kể lại chuyện lúc nãy cho mẹ nghe.
"Hừ, giờ chắc bà ấy đang hối hận lắm." Trần Tú Hòa múc canh gà trong nồi ra,"Ai bảo Triệu Vi Vi nhà ấy dám mắng Tuế Tuế nhà mình chứ, không cho bọn họ uống bát canh nào hết."
Bà Triệu tuy tâm con trai út, nhưng bà vẫn luôn biết, chồng bà tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn ấm ức.
Trần Tú Hòa nhìn hai đứa con trai, bà luôn cố gắng đối xử công bằng với các con. Lúc này, cô con gái bưng bát hạt dẻ đi ngang qua, khác với hai anh trai, cô con gái này phải được cưng chiều.
Nước canh và khoai tây đều được bày trên bàn, từ hôm nay trở đi cả nhà sẽ phải ăn cơm trên giường, cho đến tháng 3 hoặc tháng 4 sang năm mới trở lại bàn ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, Triệu Tuế Tuế cầm một chén canh gà nhỏ uống, dưới m.ô.n.g là giường ấm áp, cả người thoải mái không chịu được.
"Uống ngon như vậy sao?" Trần Tú Hòa nhìn dáng vẻ đắc ý của con gái út, gắp cho con bé một cái đùi gà. Con gà rừng này còn rất lớn, sau khi làm thịt xong còn có hai cân ra giá một chút.
"Ngon ạ." Nói xong, Triệu Tuế Tuế cầm đùi gà lên bắt đầu gặm.
Trần Tú Hòa gắp một cái đùi gà khác cho con trai cả, lần trước là con út ăn đùi gà, lần này đến lượt con cả.
Cả nhà bốn người ăn uống vui vẻ, còn đối diện, ở nhà thứ tư, Dư Giai Giai vẫn đang chờ bà nội bưng canh gà. Nhưng hy vọng của cô ta cuối cùng vẫn không đạt được, bởi vì canh gà cô ta chờ đợi đã ở trong bụng bà nội rồi.
Bên phía nhà chính, bà Triệu ăn canh gà xong, hiện tại đang hối hận vì đã không quản được miệng.